Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 382: Một muôi lớn tương ớt

Chương Trước Chương Tiếp

Trong tay Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao, đùa bỡn một đao hoa, chọn lựa nguyên liệu đặt trên bếp lò, sau đó giơ tay chém xuống, giống như lưu tinh đột nhiên nở rộ, nguyên liệu nấu ăn đều được xử lý hoàn tất.

Tiếu Tiểu Long cũng bắt đầu nấu nướng trên bếp lò của hắn, trải qua luyện tập lâu như vậy, hiểu biết của hắn đối với một số món ăn đã cực kỳ khắc sâu, mùi vị làm ra đã có thể so sánh với Bộ Phương khi mới vừa khai trương.

Dĩ nhiên, hiện giờ Bộ Phương cũng tiến bộ, tiến bộ của hắn càng thêm đáng sợ, bất kể kỹ thuật dùng dao hay chạm trổ, hay nhận biết đối với món ăn, đều có tiến bộ nhảy vọt so với khi vừa khai trương, hắn đang vững bước tiến đến mục tiêu Trù Thần đỉnh cao của Thế giới Huyền Huyễn

Đốt lửa, chảo nóng, trong phòng bếp chỉ chốc lát sau đã tràn ngập nhiệt khí và mùi thơm nồng đậm.

Bên này Bộ Phương nấu nướng món ăn của Bạch Triển, những thứ hắn làm đều có độ khó tương đối lớn, những món như cơm trứng chiên, thịt sườn thì để lại cho Tiếu Tiểu Long nấu nướng.

Tốc độ nấu nướng của hai người so với người bình thường dĩ nhiên nhanh hơn rất nhiều.

Mỗi khi Bộ Phương nấu xong một món, đều sẽ đặt trên cửa sổ, Âu Dương Tiểu Nghệ bưng món ăn, bày trước mặt Bạch Triển.

Mùi thơm giống như muốn hóa thành thực chất, mùi thơm nồng đậm quanh quẩn trên món ăn, sau đó tiêu tán, che chắn tròng mắt.

Tiếu Tiểu Long cũng đồng dạng làm xong món ăn bày trên cửa sổ, để Tiểu Nghệ bưng đi.

Theo món ăn ngày càng nhiều, mùi thơm trong tiểu điếm cũng càng ngày nồng đậm, tựa hồ muốn vượt ra khỏi tiểu điếm, lan tỏa trong mười dặm.

Bạch Triển sợ hãi nhìn từng món ăn được bưng ra, nhìn hương vị màu sắc của các món ăn, cho dù với tâm cảnh Chí Tôn của hắn, cũng không nhịn được liếm liếm môi, bắt đầu động đũa.

Hắn gắp một miếng thịt kho tàu, miếng thịt màu hồng nhuận, phảng phất nhu trên miếng thịt kho tàu còn tràn ngập nhiệt khí, dùng chiếc đũa kẹp lên, còn có nước thịt từ bên trong chảy ra.

Mùi thịt lay động lòng người, Bạch Triển bỏ miếng thịt vào trong miệng, cảm giác hoàn toàn không dầu mỡ như trong tưởng tượng, miếng thịt vào vào trong miệng, cảm thấy vô cùng mềm mịn, nhanh chóng chui vào trong bụng.

Nhưng sau khi vào bụng, trong miệng vẫn du đãng mùi thơm của thịt.

Đây một loại thể nghiệm trước nay chưa từng có, đây là cảm giác tốt đẹp Bạch Triển chưa từng cảm nhận.

Nhẹ nhàng cười ha ha, trong lòng Bạch Triển cũng không kìm được vui vẻ, không ngờ thức ăn lại có thể đạt tới trình độ tuyệt vời như vậy.

Trước đây trong nhận thức của hắn, thức ăn chỉ là thứ lấy đầy bụng mà thôi.

Khi tới được Chí Tôn cảnh, hắn đã có thể gạt bỏ, trên căn bản không ăn thức ăn, cho dù muốn gia tăng một chút cảm giác no bụng, nuốt một viên đan dược căn bản đã no rồi.

Cho nên qua nhiều năm như vậy, hắn đều trầm mê trong tu luyện, không có hiểu biết gì đối với thức ăn.

Hôm nay thoáng cái ăn vào mỹ thực do Bộ Phương nấu nướng, cả người hoàn toàn đắm chìm trong mỹ vị, không cách nào tự kềm chế.

Trảm Không ngồi bên cạnh Bạch Triển, nhìn phương thức ăn cơm của Đại thống lĩnh nhà mình giống như quỷ chết đói đầu thai, cũng có chút không nhịn được cười khổ.

Đại thống lĩnh... xin chú ý hình tượng của Bạch Vân Sơn Trang.

Kim Khôn sờ sờ cái đầu trọc của mình, nhìn Bạch Triển đang thống khoái ăn, vô cùng kinh ngạc, món ăn ngon như vậy sao? Mùi thơm tràn ngập trong không khí cũng rất câu dẫn vị giác người khác, nhưng... đối với Kim Khôn mà nói, mùi thơm tràn ngập trong không khí đều quá nhạt nhẽo.

Rất nhanh, tất cả món ăn mà Bạch Triển gọi đã được bưng lên toàn bộ, thậm chí còn có một chén rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo.

Một ngụm rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo xuống bụng, ánh mắt Bạch Triển càng mở lớn, gương mặt cũng trở nên đỏ ửng, ợ hơi một cái, vô cùng sảng khoái.

- Tốt... Rượu ngon!

Bạch Triển làm Đại thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, mặc dù rất ít ăn đồ ăn, nhưng đối với rượu cũng không thể thiếu, dù sao là người luyện kiếm, thiếu rượu cũng ít đi vài phần ý cảnh.

Hắn chưa bao giờ uống qua vị rượu như vậy, cảm giác như băng hỏa xao động trong bụng, khiến cho hắn phát giác lỗ chân lông khắp người mình đều mở ra.

Món ăn của tiểu điếm Phương Phương quả nhiên không giống bình thường!

Món ăn cuối cùng chính là một nồi Nhất Phẩm Tạo Hóa.

Bộ Phương bưng một cái nồi từ phòng bếp đi ra, bày lên trên bàn.

Hình dạng của một nồi Tạo Hóa hết sức rung động, khiến Bạch Triển và Kim Khôn cũng rất hiếu kỳ.

Hai người bọn họ chợt phát hiện, món ăn bọn họ ăn cả đời không có cái nào như nhận thức hôm nay trong tiểu điếm.

Có ai đã từng thấy món ăn ở trong nồi trực tiếp bưng ra?

Bạch Triển ăn rất hưng phấn, cũng khiến Kim Khôn ngứa ngáy trong lòng.

- Món ăn của lão tử lúc nào mới có? Lão tử không đợi được nữa rồi!

Kim Khôn nhìn Bộ Phương nói.

Bộ Phương nghiêng đầu sang chỗ khác liếc hắn một cái, thản nhiên nói:

- Dục tốc bất đạt.

Nói xong, Bộ Phương xoay người trở lại phòng bếp.

Kế tiếp hắn tính toán bắt đầu nấu món ăn phải đủ cay mà Kim Khôn yêu cầu.

Món gì đủ cay đây?

Bộ Phương suy nghĩ một lát, sau đó trong lòng chợt có đầu mối.

Lấy ra một miếng đậu hủ non hình vuông, Long Cốt Thái Đao trong bàn tay hắn xoay tròn, kỹ thuật dùng dao hoa lệ đến tận cùng hiện lên, miếng đậu hủ trắng nõn hóa thành từng mảnh nhỏ.

Những mảnh nhỏ này đầy co dãn, rơi xuống bát sứ còn khẽ búng ra.

- Muốn đủ vị... vừa vặn thử món ăn này.

Bộ Phương trầm ngâm, tâm niệm khẽ động, bắt đầu nhóm chảo nóng.

Hắn lấy ra một chút thịt bò Du Long, cắt thịt bò Du Long thành miếng nhỏ.

Tiếp theo lại cắt ma tỏi Lôi Đình Hệ Thống cung cấp thành miếng nhỏ, ma tỏi Lôi Đình cũng là một loại linh dược, nhưng đẳng cấp thật ra cũng không cao.

Sau khi cắt xong tất cả nguyên liệu, trong không khí tràn ngập một vị cay nồng, Bộ Phương nheo nheo mắt, hắn thấy ở chỗ ma tỏi bị cắt có những lôi đình nhỏ vụn đang lấp lánh.

Miếng đậu hũ được cắt thành những hình vuông be bé sau khi dùng nước linh tuyền Thiên Sơn rửa qua, từng miếng đậu hủ giống như hóa thành tinh linh hoạt bát, nhảy lên không dứt.

Xuy xuy xuy!

Đổ ma tỏi vào trong nồi, cũng đổ thịt bò Du Long vào trong đó, xào lẫn vào nhau.

Mùi thịt kèm theo hương tỏi dâng lên ra, nồng đậm mà không tan.

Tiếu Tiểu Long mở to mắt nhìn từng bước nấu nướng của Bộ Phương.

Quy trình này giống như muốn nấu Ma Bà đậu hủ? Trong lòng Tiếu Tiểu Long nghĩ đến, hắn đã ăn Ma Bà đậu hủ do Bộ Phương nấu, mùi vị tuyệt đối rất ngon...

Nhưng nếu chỉ là Ma Bà đậu hủ..., cũng không phải đủ cay như vậy.

Đát đát đát!

Một quả ớt đỏ tươi được Bộ Phương cắt nhỏ, cũng vứt vào trong nồi, sau một lát xào đi xào lại, kèm theo mùi hương nồng đậm, Bộ Phương đặt vào khay sứ, miếng đậu hũ sau khi dùng nước Thiên Sơn linh tuyền trác rửa qua đổ vào trong nồi.

Người khác lật xào đậu hủ hết sức cẩn thận, nhưng Bộ Phương thì bất đồng.

Bộ dạng cái nồi như có thâm cừu đại hận gì đó với đậu hủ, Tiếu Tiểu Long đứng bên cạnh quan sát cũng há hốc mồm kinh ngạc.

Năng lực khống chế chân khí của Bộ Phương dĩ nhiên Tiếu Tiểu Long không thể tưởng tượng, chân khí của hắn cũng bao trùm cái nồi sắt, cảm ứng được biến hóa của đậu hủ trong nồi, khiến cho đậu hủ không bị nứt vỡ trong quá trình xào nấu, hơn nữa còn có thể thúc đẩy mùi vị thẩm thấu vào trong đậu hủ.

Đổ thêm một chút bột vào trong nồi, nhất thời mùi thơm cay nồng phiêu đãng bay ra.

Tiếu Tiểu Long nghe thấy mùi vị này, chân mày cũng nhíu lại, mặc dù trong mùi vị này có vị cay nồng, nhưng cũng không phải quá nồng đậm, dù sao Ma Bà đậu hủ vẫn chú trọng vị tê tê thoải mái...

Vị cay cũng không phải mạnh nhất.

Kim Khôn ngồi trong tiểu điếm cũng ngửi thấy mùi vị này, trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười cổ quái.

Mùi vị này hoàn toàn không có gì đặc biệt! Bộ lão bản ngươi chỉ có chút khả năng như vậy sao? Nếu không phải có thể làm lão tử cảm thấy thoải mái... tiểu điếm này của ngươi xem như hữu danh vô thực rồi!

Kim Khôn thoải mái tựa vào ghế, phá lên cười.

Xoạt xoạt…

Nhưng hắn mới vừa cười xong, bên cạnh đã vang lên thanh âm ăn cực khoái của Bạch Triển, thần sắc trên mặt nhất thời cứng đờ, có vẻ lúng túng, hừ một tiếng, sau đó quay đầu sang chỗ khác.

Bộ Phương bê cái nồi, nhiệt khí nghi ngút từ trong nồi mãnh liệt bốc lên, giống như một con Bạch Long quay cuồng trong không khí.

Đậu hủ trong nồi cuồn cuộn chuyển động, ánh sáng màu hồng hấp dẫn ánh mắt người nhìn, mùi vị chua cay tràn ngập, làm cho tâm thần người ta tựa hồ cũng thông thấu vài phần.

- Món ăn này gọi là đậu hủ Ma Bà Lôi Đình.

Bộ Phương thản nhiên nói.

Tiếu Tiểu Long sửng sốt, thì ra cũng không phải Ma Bà đậu hủ đơn giản.

Nhưng như vậy có gì khác biệt? Tiếu Tiểu Long nhìn Ma Bà đậu hủ trong nồi, tròng mắt bỗng nhiên co rụt, bởi vì hắn thỉnh thoảng phát hiện giữa các miếng đậu hủ tựa hồ có một tia chớp màu đỏ đang lóe lên.

Thật sự có lôi đình.

Tiếu Tiểu Long quay đầu vui mừng nhìn Bộ Phương.

Sau đó hắn nhìn thấy trong tay Bộ lão bản có thêm một cái bình nhỏ.

Cái bình này cũng màu đỏ, phía trên có hình vẽ kỳ lạ, chỉ liếc mắt nhìn đã khiến cho người ta không rét mà run.

- Bộ lão bản,... Đây là cái gì?

- Hắn không phải muốn đủ cay sao? Tại sao có thể thiếu thứ này... tương ớt.

Bộ Phương tung tung tương ớt trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Tương ớt.

Tiếu Tiểu Long có chút phát mộng ép.

- Cái này gọi là tương ớt Vực Sâu, tuyệt đối đủ vị... Từ khi khai nghiệp tới nay, tương ớt này chỉ xuất ra một giọt.

Bộ Phương nói.

Nói xong bắt đầu múc từ trong bình ra một muôi lớn tương ớt đổ vào trong Ma Bà đậu hủ.

Tương ớt màu đỏ, mang theo mùi thơm nồng đậm...

Khẽ đảo vào trong Ma Bà đậu hủ, khuếch tán hoàn toàn bên trong.

Tương ớt Vực Sâu, một giọt đủ khiến ngươi như thiêu như đốt, một môi đủ khiến ngươi vặn vẹo cả người, một bình... khiến ngươi thăng thiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)