Vạn Thú Viêm là một loại Huyền Hỏa Thiên Địa mà Hệ Thống giới thiệu, vừa nghe cũng rất đồ sộ.
Đối với Bộ Phương mà nói, tầm quan trọng của Huyền Hỏa này không cần nói cũng biết, bởi vì chỉ có đạt được loại Thiên Địa Huyền Hỏa này, hắn mới có thể dùng ngọn lửa này thúc dục nồi Huyền Vũ.
Nồi Huyền Vũ là một trong những trang phục của Trù Thần, hiệu quả dĩ nhiên rất cường hãn, Bộ Phương rất hiếu kỳ dùng nồi Huyền Vũ nấu ra món ăn có mùi vị như thế nào, có làm cho hắn thất vọng hay không.
Hai mắt Bộ Phương có chút trống rỗng, nhìn qua tựa hồ có chút ngu si nằm trên ghế.
Thanh âm xào xạc vang lên, đá vụn bị lòng bàn chân ma sát phát ra thanh âm.
Mấy đạo nhân ảnh đứng trước mặt Bộ Phương, khiến mặt trời ấm áp bị ngăn cản, làm Bộ Phương đang nheo mắt suy nghĩ khẽ động, phục hồi tinh thần.
Bộ Phương nhìn bốn đạo thân ảnh trước mắt.
Không xa lạ gì, thậm chí có chút quen thuộc.
Tôn trưởng lão có chút lúng túng nhìn Bộ Phương, hắn không biết nên nói gì, lúc trước hắn đã nói những lời càn rỡ muốn Bộ Phương biết điều giao đồ mà cường giả Tu La Môn muốn, khi đó hắn cho rằng Bộ Phương đối mặt với Tu La Môn chỉ có thể sẽ đè áp.
Ai ngờ nhân vật lại hoán đổi, người bị đè áp không phải là Bộ Phương, mà là... Tu La Môn đáng đâm ngàn đao.
Trảm Không lại một lần nữa nhìn thấy Bộ Phương, trong lòng có chút trăm ngàn cảm xúc phức tạp, đối với tiểu điếm này, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, kể từ khi trải qua một số lần giết chóc đáng sợ, hắn hiểu tiểu điếm này đáng sợ cỡ nào.
Tuyệt đối không phải tồn tại hắn có thể trêu chọc, bất kể là con rối cửu phẩm, hay Chí Tôn Thú đang nằm ngủ ở cửa thoạt nhìn rất vô hại.
Con chó mập đó tuyệt đối là lão thủ giả heo ăn thịt hổ, có ai có thể nghĩ đến một con chó mập giữ nhà lại có thể là một Chí Tôn Thú làm người ta nghe tiếng đã sợ mất mật?
Hơn nữa Chí Tôn Thú còn có thể giết chết Tôn Giả Tu La Môn?
Kim Khôn đứng trước mặt Bộ Phương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cái đầu trọc của hắn càng phát sáng chói mắt.
Bạch Triển hít sâu một hơi, ánh mắt rơi xuống trên người Bộ Phương.
Thanh niên này, trắng tinh, không phải quá cường tráng nhưng cũng không gầy yếu, khí tức chân khí trên người cũng chỉ là lục phẩm Chiến Hoàng, mặc dù còn trẻ tuổi như vậy đã đạt tới lục phẩm Chiến Hoàng đã rất tốt rồi, so với một vài đệ tử của Bạch Vân Sơn Trang còn mạnh hơn không ít, nhưng... cũng không phải rất yêu nghiệt.
Chính là một thanh niên trông có vẻ không có gì xuất sắc, lại là lão bản một tiểu điếm nổi tiếng cả vùng đất Nam Cương?
Giết chết Tôn Giả Tu La Môn, danh khí của tiểu điếm này sẽ rất nhanh truyền khắp cả Nam Cương, dù sao, Tôn Giả Tu La Môn đã là cường giả đứng đầu ở Nam Cương.
Loại cường giả này bỏ mạng, tuyệt đối là chuyện lớn có thể làm cho Nam Cương chấn động.
Bộ Phương đứng dậy, không nghĩ hôm nay còn có người tới dùng bữa.
Dù sao tình cảnh hiện giờ của tiểu điếm thật sự có chút lúng túng, bởi vì trải qua cuộc đại chiến hôm qua, khiến chung quanh tiểu điếm cũng hóa thành một mảnh phế tích, quyền quý Đế Đô cũng sợ hãi không dám tới tiểu điếm nữa, nhưng nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn như cũ vui mừng chạy tới.
Là người làm lâu nhất trong tiểu điếm, Tiểu Nghệ rõ ràng nhất tiểu điếm Phương Phương rốt cuộc cường đại đến cỡ nào, loại chuyện này đã sớm không còn xa lạ.
Cho nên nàng rất bình tĩnh, vẫn đến làm như cũ.
- Muốn ăn cơm mời vào quán.
Bộ Phương thản nhiên nói, đứng dậy, bước vào trong tiểu điếm.
Kim Khôn và Bạch Triển liếc mắt nhìn nhau, đi vào trong tiểu điếm.
Vừa vào tiểu điếm, không giống với phế tích trống trải bên ngoài tiểu điếm, trong tiểu điếm mang đến cho bọn hắn một loại cảm giác hết sức thoải mái, cảm giác này khiến trong lòng bọn họ tràn ngập ấm áp.
Trong tiểu điếm lúc nào cũng phiêu đãng mùi đồ ăn nồng đậm, khiến Kim Khôn và Bạch Triển khẽ nhíu lông mày.
- A? Đây là cây Ngũ Văn Ngộ Đạo?
Bạch Triển phát hiện ở góc tường có đặt một cây Ngũ Văn Ngộ Đạo.
Cây Ngũ Văn Ngộ Đạo sau khi trải qua lần đầu tiên nở hoa kết quả, đang chìm lắng, hồi lâu vẫn chưa có động tĩnh.
Ngoài tản ra ba động đặc biệt như trước đây, Bộ Phương thiếu chút nữa cho rằng cái cây này bị canh Long Huyết của hắn dọa chết rồi...
- Không hổ là tiểu điếm có thể chém giết Tôn Giả Tu La Môn, nội tình này quả nhiên không thể tin được, cây Ngũ Văn Ngộ Đạo ở vùng đất Nam Cương cực kỳ thưa thớt, là vật vô cùng trân quý.
Bạch Triển nhướng mày, sợ hãi nói.
Kim Khôn cũng chậc chậc tấm tắc, đến cảnh giới như bọn hắn, một gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo đối với bọn hắn mà nói thật ra đã không tính là thứ vô cùng trân quý, nhưng một gốc linh thụ có thể làm cho thất phẩm Chiến Thánh tấn chức bát phẩm, tuyệt đối vô cùng trân quý.
Đối với một số thế lực, có thể nói cầu mà không được.
Thế lực bình thường đã rất khó sở hữu, nhưng tiểu điếm này... chỉ là tiểu điếm bán đồ ăn rất bình thường, lại có một gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo làm bồn hoa trang trí.
- Thực đơn ở phía sau các ngươi, xem muốn ăn gì, sau đó nói cho tiểu nha đầu kia.
Bộ Phương quét nhìn bốn người, thản nhiên nói, chỉ chỉ Âu Dương Tiểu Nghệ đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, sau đó lại đi tới cái ghế ở cửa, tiếp tục nằm trên ghế.
Bốn người tìm một cái bàn ngồi xuống, vội vàng nhìn về phía thực đơn phía sau.
Chẳng qua nhìn thoáng qua, ánh mắt bốn người đều vội vàng trợn to.
- Đây thật sự là quán ăn sao? Giá tiền này... có chút khoa trương rồi.
Bạch Triển nhíu mày, nói.
Cửu phẩm Chí Tôn như hắn dĩ nhiên không thiếu nguyên tinh, nhưng... hắn cũng không thể vô duyên vô cớ bị lừa gạt.
- Đại thống lĩnh, ngài có điều không biết, giá món ăn của tiểu điếm này vẫn luôn như vậy... Bởi vì món ăn của Bộ lão bản rất xứng đáng với cái giá này.
Trảm Không nói.
Hắn từng tới tiểu điếm này ăn mấy lần, cho nên hắn tương đối hiểu rõ cách thưởng thức món ăn của tiểu điếm này, hắn thuận tiện giới thiệu cho tất cả mọi người.
Dĩ nhiên, những món hắn đã ăn cũng không nhiều, vì vậy có cái không giới thiệu.