Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 376: Chó gì đây?

Chương Trước Chương Tiếp

Giọng nam ôn hòa vang dội trong hư không, quanh quẩn trong khu vực này.

Sau đó kèm theo một tiếng ợ hơi du dương uyển chuyển.

- Ở ——

Tiếng ợ hơi giống như một tiếng kinh lôi, hoàn toàn hù dọa Tôn Giả Tu La Môn đang đờ người đứng trong hư không.

Dáng vẻ kỳ lạ như thấy quỷ thật sự có chút tức cười, mái tóc huyết sắc phiêu đãng, ánh mắt trợn to, khẽ nhếch miệng, cầm Vong Hồn Châu đang lóe ra ánh sáng, vẻ mặt ngây dại.

Hắn nhìn thấy gì? Nhìn thấy gì!

Tinh phách vong hồn bi thảm phiêu đãng đầy trời... lại... bị một con chó ăn hết toàn bộ!

Tu La Môn bọn họ khổ cực phát động một cuộc chiến tranh, góp nhặt một Tụ Hồn trận, tích góp mấy vạn tinh phách... lại đút hết cho một con chó!

Tại sao con chó này lại đột nhiên chạy đến? Tại sao một con chó không phải ăn thức ăn cho chó mà lại là tinh phách?

Cái này đặc biệt trêu chọc ta sao?

Trong lòng Tôn Giả như tê liệt, đây chính tinh phách, mấy vạn tinh phách, hi vọng để Tu La Môn quật khởi, lại bị người ta lấy sạch như vậy?

Cầm Vong Hồn Châu, Tôn Giả tựa hồ muốn bạo tẩu, tiếng rống giận vang dội cả hư không.

Chân khí mênh mông trong nháy mắt khởi động, ầm ầm tăng vọt, chân khí đen nhánh giống như nổi điên từ trên người Tôn Giả Tu La Môn tuôn ra.

Vào giờ khắc này Tôn Giả gần như phát điên.

Lượng chân khí đáng sợ cũng làm cho lòng người kinh hãi.

Lão giả mập trôi nổi nơi xa nhìn bộ dạng nổi điên của Tôn Giả, trong lòng thật ra có chút mừng thầm, nhưng cảm nhận được hàm lượng chân khí gần như vô cùng của Tôn Giả, trong lòng sợ hãi.

- Ợ.

Tiểu Hắc lại ợ hơi, há miệng chó.

- Ta nói thật, tinh phách này hoàn toàn không có một chút mùi vị, không ăn ngon bằng mỹ vị thịt sườn.

Tiểu Hắc chân thật nói.

Bộ Phương cảm thấy giờ phút này trong lòng Tôn Giả vô cùng tuyệt vọng.

- Con chó chết tiệt! Ngươi biết ngươi đã ăn gì không? Ngươi đã ăn hi vọng của Tu La Môn ta!

Hai mắt Tôn Giả cũng trở nên máu đỏ, thu Vong Hồn Châu vào, lạnh lùng nhìn Tiểu Hắc ưu nhã đứng trên mặt đất, mái tóc huyết sắc phiêu đãng, sát khí đáng sợ phóng lên cao.

Tiểu Hắc ngẩng đầu, thè đầu lưỡi liếm liếm.

- Cho dù là hi vọng của Tu La Môn cũng không ăn ngon bằng thịt sườn.

Ăn bà nội ngươi!

Tôn Giả nổi giận, cả người chấn động trong hư không, sau đó giống như phá vỡ tốc độ của âm thanh, mau chóng đuổi về hướng Tiểu Hắc trên mặt đất.

Chí Tôn Thú đúng không? Đây chính Chí Tôn Thú núp trong tiểu điếm đúng không!

Cho dù là Chí Tôn Thú, phá hủy hi vọng của Tu La Môn cũng phải chết!

Ăn rồi... thì phun ra cho ta!

Rống!

Một quyền, kèm theo chân khí mãnh liệt, chân khí ngưng tụ, hóa thành một con Thương Lang màu đen khổng lồ, ánh mắt máu đỏ, hiện lên phía sau Tôn Giả.

Trên vòm trời nơi xa, lão giả mập cũng đang run sợ.

Hắn cảm ứng được trong một quyền của Tôn Giả ẩn chứa uy áp đáng sợ, nếu như một quyền này nện lên người hắn, hắn nhất định sẽ bị đánh bại!

Không thể ngăn cản!

Bộ Phương nhìn Tôn Giả Tu La Môn như đạn pháo huyết sắc từ trên không trung lao xuống, khóe miệng nhất thời nhếch lên.

Hắn không lo lắng đến an nguy của con chó mập này, mặc dù không biết thực lực chân chính của Tiểu Hắc, nhưng hắn vẫn có tự tin.

Tiểu Hắc thè lưỡi, ưu nhã liếm chân chó của mình.

Cái chân chó màu đen khẽ giơ về phía Tôn Giả Tu La Môn đang phủ xuống.

Sau đó, trên vòm trời hiện ra một đạo hư ảnh chân chó.

Hư ảnh chân chó thật ra cũng không lớn, va chạm với một quyền Thương Lang của Tôn Giả Tu La Môn, phát ra kình khí và tiếng nổ đáng sợ.

Tiếng nổ vang này tựa hồ cả Đế Đô cũng nghe được.

Trên tường thành Đế Đô.

Đám người Cơ Thành Tuyết đều kinh hãi nhìn về phía phương hướng tiểu điếm, Tôn Giả Tu La Môn đang đại chiến với Chí Tôn Thú tiểu điếm sao?

Loại ba động này... quả thực đáng sợ!

Ngoài tường thành sắc mặt đám người Cơ Thành Vũ và Triệu Mộc Sinh càng trở nên hết sức âm trầm.

Quả nhiên... tiểu điếm Bộ Phương không hề đơn giản, chẳng lẽ ngay cả Chí Tôn trung kỳ Tôn Giả đại nhân xuất thủ, vẫn không đối phó được một con chó?

Kình khí khắp người Tôn Giả bắt đầu khởi động, một quyền đánh ra, mái tóc huyết sắc cũng bay về sau.

Sắc mặt hắn có chút dữ tợn, hiện đầy sát ý, nhưng một quyền này va chạm với chân chó cũng phát hiện có một cổ phản lực khổng lồ truyền đến.

Cổ lực lượng này khiến cho tâm thần của hắn run lên, một cổ cảm giác nguy cơ hiện lên.

Thình thịch! !

Trong ánh mắt của hắn, chân chó trực tiếp phá khai một quyền Thương Lang của hắn, lăng không đánh về phía hắn.

Chân khí rối rít hội tụ lên thân hình, dấu chân chó vỗ lên người của hắn, cả người Tôn Giả cũng bị đánh bay, xẹt qua một đường vòng cung trên bầu trời, rơi về phía sau, rơi trên mặt đất, khiến cho phòng ốc xung quanh cũng vỡ tan, sụp đổ.

A?

Trong mắt chó đen toát ra một tia kinh ngạc, dấu chân của nó lại không chụp chết được người này, xem ra thực lực của người này cũng không tệ.

Một tiếng thét vang dội, Tôn Giả một lần nữa trở về trên vòm trời, khôi giáp chân khí hội tụ trên người rách tung toé.

Sắc mặt của hắn hết sức âm trầm, trong chỗ sâu đáy mắt lại càng tuôn ra vẻ sợ hãi.

Chí Tôn hậu kỳ? Hay linh thú Chí Tôn đỉnh cao?

Trong lòng Tôn Giả hiện ra ý nghĩ đáng sợ, cửu phẩm Chí Tôn cảnh là một cảnh giới kỳ lạ, trong cảnh giới này mỗi chênh lệch cảnh giới đều hết sức khổng lồ.

Tỷ như hắn và lão giả mập, lúc đầu lão giả mập đối mặt với hắn chỉ có thể bị đè ép đánh.

Con chó trước mắt này nếu quả thật là linh thú Chí Tôn hậu kỳ thậm chí đỉnh cao, vậy lần này hắn xem như chịu thiệt nhiều.

Không... Không thể là linh thú Chí Tôn hậu kỳ, loại linh thú này có tôn nghiêm của mình, làm sao có thể trở thành một linh thú trông cửa tiểu điếm!

Trong lòng Tôn Giả tỉnh táo lại, nhất thời hít sâu một hơi.

Hắn cảm giác mình nhất định bị con chó này lừa gạt rồi.

- Lại không chết...

Giọng nam ôn hòa một lần nữa vang dội.

Tâm thần căng thẳng của Tôn Giả nhất thời sửng sốt, sau đó tròng mắt nhanh chóng co rút.

Trong ánh mắt hắn, thân hình chó đen ưu nhã đứng trên mặt đất lại phát sinh biến hóa.

Thân thể vốn nhỏ nhắn xinh xắn trở nên to lớn, giống như hóa thành một con sóng lớn, trong đôi mắt đầy dẫy bạo ngược, lông chó khắp người cũng bén nhọn dựng lên.

Ầm!

Chân chó cào trên mặt đất, phát ra trận trận vang dội.

Tôn Giả chỉ cảm thấy một trận cuồng phong gào thét dựng lên, sau đó một đạo thân ảnh khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn.

Tròng mắt hung lệ mà thâm thúy, trong nháy mắt trực diện nhìn mắt con chó, Tôn Giả cảm giác tinh thần của mình tựa hồ cũng bị đập vỡ.

- Không!

Tôn Giả rống giận gào lên, mái tóc huyết sắc phiêu đãng, một quyền đánh tới hướng đầu chó khổng lồ của Tiểu Hắc.

Song, một quyền này còn chưa đánh ra, đã bị dấu chân chó đang nhanh chóng chụp tới đập trúng, cả người cũng có chút phát mộng, trong nháy mắt đập rơi xuống đất, mặt đất cũng lún xuống một hố sâu.

Ầm!

Tiểu Hắc hóa khổng lồ rơi xuống đất, mặt đất cũng run lên, Tôn Giả chật vật từ đó leo ra, trong con ngươi sớm đã không còn chiến ý nào nữa.

Con chó này... thật đáng sợ!

Ầm! !

Lại một dấu chân chó đập trúng hắn, Tôn Giả lại bị đập bay, giống như quả bóng nổ bắn ra, đụng nát vài căn nhà.

Trong mông lung, Tôn Giả tựa hồ cảm thấy một trận uy áp đáng sợ lại tới gần.

- Còn tới? !

Khóe miệng Tôn Giả chảy máu, thân thể Chí Tôn của hắn sắp bị đánh nát rồi.

Tiện tay nhoáng một cái, lấy ra từng miếng ngọc phù.

Chân khí dẫn động, ném những ngọc phù này về hướng Tiểu Hắc.

Bay trên không trung, những ngọc phù này lần lượt nổ tung, tia lửa sáng lạng lóe lên trên bầu trời Đế Đô.

Đây là lần thứ hai Bộ Phương nhìn thấy Tiểu Hắc chiến đấu, không ngờ vẫn nhẹ nhàng, sảng khoái như vậy.

Cường giả Chí Tôn trung kỳ ở trong tay Tiểu Hắc hoàn toàn bị vuốt ve...

Tiểu Hắc rốt cuộc là con chó gì chứ?

Trong lòng Bộ Phương bỗng nhiên có chút ngạc nhiên về lai lịch của Tiểu Hắc.

Trên vòm trời nơi xa lão giả mập đã sớm bị hù dọa ngu si rồi.

Tiểu Hắc đột nhiên bộc phát huyết bạo Tôn Giả, quả thực hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Con chó này giống như Ma Thần, quả thực phát rồ!

Khụ khụ...

Tôn Giả ho ra máu, thân thể tựa hồ sắp bị đánh tan.

Móng vuốt chó lần lượt chụp xuống, khiến cho hắn không cách nào phản kháng, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực.

Hắn cảm thấy con chó này tuyệt đối đang đùa bỡn hắn.

Bị chó đùa bỡn...

Vô lực đến cực hạn, hắn vẫn bóp nát một miếng ngọc phù cuối cùng.

Ngọc phù vừa bị bóp nát, nhất thời một cổ kiếm ý phảng phất như từ xa xưa thức tỉnh, một đạo kiếm khí huyết sắc hội tụ trên vòm trời.

Hóa thành một thanh cự kiếm huyết sắc ngập trời.

- Đây... Đây là Tu La Kiếm! Không, là Tu La Kiếm Ý!

Khuôn mặt của lão giả mập Hạo Thiên Tháp đầy hoảng sợ.

Tôn Giả ho ra máu cười to, ánh mắt nhìn con chó đầy dẫy sát ý.

Đạo Kiếm Ý này chính là Kiếm Ý của Môn chủ Tu La bọn hắn, Kiếm Ý của bán thần khí Tu La Kiếm Tu La Môn...

Đạo Kiếm Ý này có thể giết chết bất kỳ cường giả Chí Tôn hậu kỳ nào!

- Con chó này! Đi chết đi!

Tôn Giả tức giận trừng mắt, gầm hét.

Tiểu Hắc ngẩng đầu lên lãnh đạm nhìn Tu La Kiếm Ý trên đỉnh đầu nó.

Sau đó liếc Tôn Giả đang cuồng tiếu một cái.

- Om sòm.

Ầm!

Chân chó đảo qua, quét qua thân thể đang cuồng tiếu của Tôn Giả, lần này không phải đánh bay, mà trực tiếp đập Tôn Giả... thành mảnh nhỏ.

Tôn Giả Tu La Môn, cường giả Chí Tôn trung kỳ, bỏ mạng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)