Bầu trời Đế Đô, một đạo thân ảnh hắc bào chậm chạp mà đi, lăng không qua sông.
Mỗi một bước đạp xuống, không khí cũng phảng phất bị ngưng kết hóa thành gạch đá thực chất, dễ dàng đạp không mà đi.
Tôn Giả Tu La Môn mặt âm trầm, thân hình mau chóng đuổi về hướng vị trí tiểu điếm Phương Phương.
Ngoài Đế Đô, Cơ Thành Vũ mệnh lệnh cho đại quân của hắn đứng tại chỗ đợi lệnh, lần này hắn thật sự có chút sợ hãi, bởi vì Huyết Vệ Tu La Môn cũng thua, cũng không làm gì được Bộ Phương, vậy Tôn Giả thật sự có thể đối phó được với Bộ Phương?
Một khi Tôn Giả cũng thua, vậy bọn họ cũng chỉ có thể rút lui.
Dù sao đối mặt với một con Chí Tôn Thú ngay cả Tôn Giả cũng không đối phó được, bọn họ còn lý do gì không rút lui?
Bên trong tiểu điếm Phương Phương.
Sau khi Bộ Phương đánh lùi hai gã Huyết Vệ, lại một lần nữa lấy ra ngọc phù trận pháp, nhiều lần có người tới đòi trận pháp này, chính là nói rõ vật này rất trân quý.
Chẳng lẽ vật này có bí mật gì đó mà hắn không biết?
Bộ Phương nhíu mày, một lần nữa đánh giá cẩn thận.
Năm miếng ngọc phù chạm trổ tinh tế, phía trên có vẽ trận pháp dày đặc, chiếu rọi lẫn nhau, hợp thành một trận pháp càng thêm phức tạp.
Nói trận pháp, thật ra càng giống một nhà giam, trong trận pháp thỉnh thoảng có bóng người mơ hồ đang giương nanh múa vuốt gào rú.
Thứ tà ác này...
Bộ Phương đặt trận pháp ở trên bàn, trong tay khói nhẹ lượn lờ, sau đó Long Cốt Thái Đao liền xuất hiện trong tay hắn.
Nếu như chém vỡ trận pháp này rồi, sẽ có chuyện gì phát sinh?
Trong lòng Bộ Phương không khỏi có chút nôn nóng.
Khi Bộ Phương chuẩn bị dùng một đao cắt ra trận pháp này, một cổ uy áp ngập trời chợt phủ xuống tiểu điếm.
Đây một cổ uy áp còn cường thịnh hơn hai gã Huyết Vệ đỉnh phong Bán Bộ Chí Tôn lúc trước.
Bộ Phương nhất thời cả kinh.
Ùng ùng...
Vào giờ khắc này bầu trời tựa hồ cũng tối xuống, phảng phất như có hắc vân bao phủ trên bầu trời tiểu điếm.
Bộ Phương thu hồi ngọc phù trận pháp, chân mày nhất thời nhảy lên, hôm nay người tới gây sự nhiều thật.
Đi một người lại tới một người?
Đi tới cửa tiểu điếm, Bộ Phương nhìn thấy trên hư không có một hắc bào cường giả đạp không mà đến.
Dáng vẻ của cường giả hắc bào này khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Đây không phải người của Tu La Môn sao?
Bộ Phương và cường giả Tu La Môn cũng có không ít lần giao tế, đám người này đều thích mặc hắc bào.
Tôn Giả lúc trước còn không biết vị trí cụ thể của tiểu điếm, nhưng lại có thể cảm ứng được khí tức của ngọc phù trận pháp, dù sao Vong Hồn Châu ở trong tay hắn, hắn cũng không xa lạ gì với khí tức của Tụ Hồn trận.
Tôn Giả đứng trên cao đưa ánh mắt xuống nhìn Bộ Phương.
Mái tóc hắc bạch đan xen phiêu đãng trong gió. Chỉ là một tiểu tử lục phẩm Chiến Hoàng...
Tôn Giả nhíu mày, hắn vừa nhìn đã xem thấu tu vi của Bộ Phương, nhưng trong lòng càng cảm thấy cổ quái.
Bởi vì đứng trong hư không, hắn có thể cảm ứng được tiểu điếm mang đến cho hắn cảm giác nguy cơ, đây một loại cảm giác nguy cơ rất khó nói.
Với tu vi Chí Tôn trung kỳ của hắn cũng có thể cảm thấy nguy hiểm... Chẳng lẽ trong tiểu điếm này cất giấu tồn tại gì hay sao?
Rút cuộc là cái gì?
Trong lòng Tôn Giả hồ nghi, nhìn Bộ Phương, xoay chuyển ánh mắt, rơi vào phía sau Tiểu Bạch Bộ Phương, sau đó ánh mắt lại di chuyển nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ vừa thò đầu ra, cuối cùng tìm kiếm một phen, lại di chuyển ánh mắt đến chú chó mực đang nằm úp sấp trước cửa.
Một con chó?
Nếu như nói trong tiểu điếm này có Chí Tôn Thú... thì chính là chỉ con chó đen này rồi.
Nhưng một con chó Chí Tôn Thú? Có thể sao?
Tôn Giả cũng chưa từng cảm ứng được bất kỳ khí tức cảnh giới Chí Tôn từ trên người chó đen.
- Chính ngươi làm bị thương Huyết Vệ Tu La Môn ta?
Thanh âm du dương vang lên, Tôn Giả lạnh lùng mở miệng, chất vấn Bộ Phương.
Bộ Phương nhếch miệng, quả nhiên...
Hắn lấy ngọc phù trận pháp ra, tùy ý khoát tay áo.
- Ngươi cũng tới vì trận pháp này sao?
Tụ Hồn Trận, tròng mắt Tôn Giả co rụt lại, ánh mắt chăm chú nhìn ngọc phù trận pháp trong tay Bộ Phương, đây là thứ liên quan đến Tu La Môn hồi phục.
- Không sai! Giao nó cho ta!
Tôn Giả bước ra một bước, sau đó thân ảnh mơ hồ, trong hư không kéo qua một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Khí lãng ngập trời, uy áp mênh mông.
Đây là uy áp thuộc về Chí Tôn.
Nhưng ở bên trong tiểu điếm, Bộ Phương cũng không bị ảnh hưởng.
Nơi xa lão giả mập thấy một màn như vậy, nhất thời hít vào một hơi, âm thầm tự nói.
- Quả nhiên! Bộ lão bản quả nhiên không đơn giản, có thể dưới uy áp Chí Tôn mặt không đổi sắc, phần khí độ này, quả thực yêu nghiệt!
- Hôm nay có ba lượt người đến đòi ngọc phù trận pháp này rồi, ngươi là đợt thứ ba, trận pháp này trọng yếu như vậy sao?
Bộ Phương tiện tay tung tung trận pháp, khiến cho khí tức của Tôn Giả cũng một trận phập phồng.
Thứ liên quan đến sụ hồi phục của Tu La Môn lại bị tiểu tử như con kiến hôi trước mắt này xem như món đồ chơi tùy ý tung ném, hắn cảm nhận được một trận khuất nhục.
Loại khuất nhục này chỉ có hoàn toàn mạt sát Bộ Phương, mới có thể xóa đi!
- Ta nói đưa... đồ cho ta!
Tôn Giả quát một tiếng, thanh âm như khí lãng ầm ầm vọt tới.
Đá vụn trên mặt đất cũng quay cuồng.
Tròng mắt Tiểu Bạch trong nháy mắt hóa thành màu tím, Đại Khảm Đao hiện lên, chắn trước người Bộ Phương.
Đao quang lóe lên, chém một đao xuống Tôn Giả Tu La Môn.
- Cút đi!
Tôn Giả nổi giận, giơ tay lên, đụng độ với đao chém này của Tiểu Bạch.
Ầm!
Tiểu Bạch dưới một chưởng của Tôn Giả, không khỏi thối lui một bước, tròng mắt màu tím không ngừng lóe lên.
Một cảm giác đau nhói vọt tới, Tôn Giả cúi đầu nhìn bàn tay của mình, phát hiện trên bàn tay của mình lại bị xé nứt một vết máu!
Hắn đường đường là cường giả Chí Tôn trung kỳ, lại bị một con rối sắt chém bị thương!
- Con rối cửu phẩm sao? Ta xem nhẹ ngươi rồi!
Tôn Giả nở nụ cười lạnh.
Nhưng hắn hoàn toàn không sợ, chỉ là một con rối, căn bản không có gì phải sợ, đối với Chí Tôn cường giả mà nói, con rối cuối cùng vẫn chỉ là con rối mà thôi.
Bộ Phương khẽ kinh ngạc, lần đầu tiên hắn thấy Tiểu Bạch bị đẩy lui, lão giả trước mắt này, tu vi thật sự cao cường.
Từ trên người Tôn Giả phát ra chân khí màu đen, sau đó lại tạo thành từng con hung lang chân khí trước người của hắn.
Khắp người những hung lang này đều tràn ngập chân khí màu đen, con ngươi tản ra thị huyết sáng bóng, nhìn Tiểu Bạch.
Lang Hào vang lên, những hung lang này liền rối rít gầm thét vọt tới hướng Tiểu Bạch.
Đao mang lóe lên, Tiểu Bạch huy động Đại Khảm Đao không ngừng chém ra, những hung lang chân khí liên tiếp bị chém vỡ.
Thân thể cơ giới của Tiểu Bạch cứng như bàn thạch, căn bản không kiêng kỵ những hung lang cắn xé này.
Tôn Giả nheo mắt, lần đầu tiên hắn nhìn thấy con rối kỳ lạ như vậy, cho dù là trong Khôi Tông tiếng tăm lừng lẫy của Tiềm Long Đại Lục tựa hồ cũng không có con rối quỷ dị như vậy? !
Nhưng bất kể đây là con rối gì, dám ngăn chặn hắn thu hồi Tụ Hồn trận, vậy thì phải giết!
Tôn Giả bước ra một bước, khí tức cổ động, xẹt qua đạo đạo tàn ảnh xuất hiện phía trước Tiểu Bạch.
Giơ quả đấm lên, giống như muốn oanh phá núi cao đập tới hướng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch giơ Đại Khảm Đao lên đỡ, bạo phát nổ vang, cả người cũng bị nện ngã bay ra, đụng vào trên mặt đất, mặt đất cũng bị đánh vỡ, vụn đá lởm chởm.
Bộ Phương nhìn Tiểu Bạch bị Tôn Giả đè ép đánh, chân mày cau lại, mặc dù Tiểu Bạch là người máy, đả thương bé nhỏ trên người không đáng kể, nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Tâm niệm của hắn khẽ động, nhất thời trên tay phải nồi Huyền Vũ một lần nữa hiện ra.
Nồi Huyền Vũ đen nhánh cổ xưa tản ra khí tức trầm trọng.
Chân khí phun trào, tràn vào trong nồi Huyền Vũ.
Hình vẽ Huyền Vũ trên nồi Huyền Vũ nhất thời phát ra tia sáng, cái nồi đen thui thoáng cái biến thành màu vàng.
Trở thành màu vàng sáng chói giống như Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao.
Túm lấy cạnh nồi Hoàng Kim Huyền Vũ lạnh như băng, Bộ Phương hít sâu một hơi, sau đó sắc mặt không chút thay đổi hung hăng ném nồi Huyền Vũ ra
Nồi Hoàng Kim Huyền Vũ, mang theo một cổ khí tức đáng sợ giống như núi cao ném tới hướng Tôn Giả.
Nơi nào đi qua, phảng phất không khí cũng bị nện nứt vỡ!
Tôn Giả vừa tung một quyền một lần nữa đánh gục Tiểu Bạch nhất thời ngẩng đầu, nhìn thấy nồi Hoàng Kim đang đập về phía hắn.
Thứ gì vậy? ! Bán thần khí?
Tôn Giả chợt nhăn mày, một quyền đánh về hướng nồi Huyền Vũ.
Đông...
Quả đấm va chạm với nồi Huyền Vũ.
Sắc mặt Tôn Giả nhất thời thay đổi, hắn cảm giác một quyền này phảng phất như đập vào núi cao cứng rắn, quả đấm của hắn cũng có chút tê dại.
Khốn khiếp...
Chân khí khắp người bắt đầu khởi động, Tôn Giả hóa quyền thành chưởng, hai chưởng đồng thời vỗ vào nồi Huyền Vũ.
Thân hình lướt ngang một khoảng cách trên không trung, cuối cùng chặn nồi Huyền Vũ lại.
Đây là cái nồi có thể đập Huyết Vệ choáng váng, cuối cùng vẫn không đối phó được Chí Tôn chân chính.
Bộ Phương cảm thấy có chút tiếc nuối, chân khí trong cơ thể thoáng cái tiêu hao hơn phân nửa.
Nồi Huyền Vũ này tiêu hao chân khí lớn hơn Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao rất nhiều.
Chân khí tản đi, nồi Huyền Vũ cũng phịch một tiếng tiêu tán, sau đó hội tụ đến trước mặt Bộ Phương, bị Bộ Phương nắm trong tay.
- Là bán thần khí... Một con rối cấp bậc cửu phẩm Chí Tôn, một bán thần khí thần kỳ như thế, ngươi rốt cuộc là ai? Thế lực ở vùng đất Nam Cương căn bản không có khả năng đào tạo ra loại người như ngươi, chẳng lẽ ngươi tới từ bên ngoài Nam Cương?
Hai tay Tôn Giả cũng có chút tê dại, lắc lắc, ánh mắt cũng chăm chú nhìn Bộ Phương.
Tiểu Hắc đang nằm gục trên mặt đất, nghe thấy những lời của Tôn Giả, lỗ tai chó nhất thời khẽ động, ngẩng đầu lên, mắt chó nhìn về phía Tôn Giả mặt đầy ngưng trọng.