Khi Tiếu Mông nghe thấy tiếng gào thét và tiếng kèn, liền mạnh mẽ đứng dậy, khuôn mặt ngưng trọng.
Song sau một khắc, bộ ngực cũng buồn bực, kịch liệt ho khan, một lần nữa ho ra máu đen, sắc mặt càng trở nên kém hơn.
Độc tính của tính xem ra hết sức kịch liệt, ngay cả hắn là thất phẩm Chiến Thánh cũng suy yếu như thế.
Tiếu Mông đưa nguyên tinh cho Bộ Phương, sau đó vội vã xoay người, rời khỏi tiểu điếm của Phương Phương, hắn là Tướng Quân của Đế Quốc, cho dù thân trúng kịch độc, một khi khai chiến, hắn nhất định phải xông vào đầu tiên, đây là kiêu ngạo khi hắn làm Tướng Quân.
Đại Hùng Điện.
Hiện giờ trong Đại Hùng Điện hội tụ rất nhiều cường giả, bọn họ đang vò đầu bứt tóc tự hỏi làm thế nào đánh lui kẻ địch, không ngờ ngoài cửa thành lại vang lên tiếng kèn lệnh.
Điều này làm cho sắc mặt Cơ Thành Tuyết đang ngồi trên ghế rồng mạnh mẽ biến đổi.
- Đáng chết! Cơ Thành Vũ không giữ lời!
Sắc mặt Cơ Thành Tuyết trở nên vô cùng khó coi, không chỉ có hắn, trong Đại Hùng Điện sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi.
Quân đội của Cơ Thành Vũ có Tu La Môn trợ giúp, trong đó cao thủ đông đảo, đám người bọn họ chưa chắc là đối thủ của Tu La Môn, vốn bọn họ muốn chờ thế lực Chí Tôn của mình phủ xuống, như vậy bọn họ cũng sẽ có chút nội tình, nhưng địch nhân lại lựa chọn trực tiếp khai chiến!
Bọn họ nhất thời luống cuống.
Cơ Thành Tuyết rời khỏi Đại Hùng Điện, thay nhung trang, đi theo đại quân chạy tới hướng cửa thành Đế Đô.
Mới vừa xuất cung, chạm mặt Tiếu Mông sắc mặt tái nhợt đang đi đến.
Cơ Thành Tuyết nhìn Tiếu Mông khí tức suy yếu, khẽ thở dài, cùng đi tới hướng cửa thành, trèo lên trên thành lâu, từ trên cao nhìn xuống đại quân của Cơ Thành Vũ đang bao vây bốn phía.
Khí thế hắc vân áp thành, thành muốn đổ đập vào mặt, rất đông binh sĩ huy động chiến mâu trong tay hô vang bên tai mọi người, làm cho tâm thần bọn họ cũng có chút sợ hãi.
Cơ Thành Tuyết mặc khôi giáp hoàng kim, sắc mặt ngưng trọng, đứng trên cổng thành, nhìn xuống đại quân phía dưới.
Tựa hồ bởi vì Cơ Thành Tuyết xuất hiện, tiếng hô của đại quân này từ từ ngừng lại.
Trong đại quân, Cơ Thành Vũ cỡi linh thú mã, anh khí bộc phát chậm rãi đi ra, ngẩng đầu, nhìn thẳng Cơ Thành Tuyết đang đứng ngạo nghễ trên tường thành.
- Đệ đệ thân yêu của ta, đừng trách tiến công trước, mặc dù ta rất muốn cho ngươi cơ hội nghỉ ngơi, nhưng thật sự có nguyên nhân đặc biệt.
Cơ Thành Vũ cười nhạt nói.
Sắc mặt Cơ Thành Tuyết càng trở nên lạnh lùng, nếu không phải sợ hãi lực chiến đấu hùng hậu của đối phương, hắn đã sớm ra lệnh cho thủ hạ xung phong liều chết ra ngoài, nhưng bởi vì đối phương có cường giả Chí Tôn cảnh trấn giữ, cho nên hắn phải cố gắng nhẫn nhịn.
Rầm rầm!
Cơ Thành Tuyết không nói gì, phía sau Cơ Thành Vũ, Triệu Mộc Sinh cũng cưỡi linh thú mã xuất hiện.
Trên mặt Triệu Mộc Sinh hiện lên nụ cười lạnh lùng, hắn nhìn Cơ Thành Tuyết chép miệng lắc đầu, sau đó ánh mắt đột nhiên bạo liệt.
- Muốn biết tại sao chúng ta công thành trước không?
- Bởi vì trong thành các ngươi có một người, giao người đó ra, có lẽ chúng ta sẽ tạm thời lui binh, ngày mai tiếp tục đàm phán.
Cơ Thành Tuyết nhướng mày, vì một người mà tấn công, đây là xem thường Thanh Phong Đế Quốc hắn sao?
Trong lòng bùng cháy lửa giận, nhưng hắn cũng không có cách nào phát tác, không thể làm gì khác hơn là tức giận vỗ một chưởng vào tảng đá trên thành tường.
- Người nào!
Cơ Thành Tuyết đè nén tức giận lên tiếng hỏi.
Cơ Thành Vũ cười nhạo, Triệu Mộc Sinh cũng cười khinh thường.
- Thật ra người này ngươi cũng không xa lạ gì, chính là. . . Bộ Phương của tiểu điếm Phương Phương.
Triệu Mộc Sinh chậm rãi nói.
Lời này vừa thốt ra, nhất thời trên tường thành vang lên những tiếng ồn ào.
- Cái gì? Bộ lão bản? !
Sắc mặt Cơ Thành Tuyết cũng đại biến, những người này lại muốn bọn họ giao Bộ lão bản ra? Tại sao mục tiêu của bọn họ lại là Bộ Phương? Bộ lão bản vốn là. . . người ít xuất hiện.
Uy danh của Bộ Phương cũng vô cùng nổi tiếng trong Đế Đô, cường giả trên tường thành cũng biết Bộ Phương là tồn tại gì.
Trong tiểu điếm Phương Phương còn có Chí Tôn Thú đang tọa trấn, bọn họ làm sao có thể giao nộp Bộ Phương?
Cho dù bọn họ nguyện ý, Bộ Phương cũng không thể có biết điều đi theo bọn họ.
- Không thể nào! Chúng ta không thể giao Bộ Phương.
Cơ Thành Tuyết cương quyết cự tuyệt.
Bất kể là nói về tài nấu nướng của Bộ Phương hay là thực lực và bối cảnh của Bộ Phương, cũng không phải là người Cơ Thành Tuyết hắn có thể nói nộp là nộp, Bộ Phương là tồn tại đặc thù trong Đế Đô, phạm vi quản hạt của Đế Quốc không bao gồm hắn.
Triệu Mộc Sinh tựa hồ đã sớm dự liệu được Cơ Thành Tuyết sẽ cự tuyệt, cũng không vội vàng, chỉ thoáng khoát tay áo.
- Không giao người cũng có thể, nhưng phải kêu Bộ Phương giao vật vừa lấy được ra đây.
Thứ gì?
Trên tường thành tất cả mọi người đều mê hoặc, không hiểu chân tướng bên trong.
Sau Triệu Mộc Sinh, hai đạo thân hình huyết sắc bay ra, lơ lửng trên vòm trời.
Ánh mắt hai đạo thân ảnh này vô cùng lạnh lùng, phảng phất như có huyết hải ngập trời quay cuồng trong tầm mắt.
- Giao người đó ra các ngươi còn có thể sống sót, nếu không giao. . . Các ngươi cũng đi chết đi.
Thanh âm khàn khàn của một gã Huyết Vệ vang lên, tràn đầy cuồng vọng.
Trên tường thành các cường giả nhất thời nổi giận.
Đặc biệt là cường giả các thế lực của Man Thần Điện, tròng mắt đều trợn trừng.
- Yêu nhân Tu La Môn!
Trong lòng không ít người chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Bọn họ đã từng quen biết Tu La Môn, trong thế lực tông môn của bọn họ cũng có điển tịch ghi chép về Tu La Môn, cho nên cũng rất rõ ràng về chế độ phân chia cấp bậc của Tu La Môn.
Tồn tại mặc huyết bào, khí tức cường đại như thế, nhất định là Huyết Vệ cường giả của Tu La Môn!
Huyết Vệ cường giả, người nào cũng là đỉnh cao Bán Bộ Chí Tôn! Chỉ còn thiếu một bước là có thể chân chính bước vào cảnh giới Chí Tôn.
Thời điểm Tu La Môn cường thịnh nhất, Huyết Vệ cường giả từng có hơn mười vị, khi đó là thời điểm vùng đất Nam Cương bị Tu La Môn chi phối. . .
Cường giả của những thế lực này dĩ nhiên không xa lạ gì với Huyết Vệ!
Một vị đỉnh cao Bán Bộ Chí Tôn, đã đủ ngay lập tức giết chết hầu như tất cả mọi người ở đây.
Tâm thần bọn họ cũng run sợ, có loại sợ hãi đang lan tràn.
- Bệ Hạ. . . Chúng ta hãy kêu Bộ lão bản giao thứ kia cho những người này, khí tức kia. . . thật sự quá đáng sợ.
Trên tường thành, có một vị đại thần không chịu nổi uy áp đáng sợ trên người Huyết Vệ phát ra, hai tay run rẩy, không nhịn được nói với Cơ Thành Tuyết.
Có một người mở miệng, tiếp theo cũng có nhiều đại thần đều lên tiếng như vậy.
Nếu chỉ cần giao ra một thứ là có thể trì hoãn đàm phán đến ngày mai, vậy vì sao không giao?
Trong tiểu điếm của Bộ Phương có Chí Tôn Thú trấn giữ, nhưng nếu chỉ để kêu Bộ Phương giao nộp một thứ. . . vậy không phải quá phận sao?
- Câm mồm! Nếu như chúng ta đáp ứng yêu cầu này. . . Vậy chúng ta còn mặt mũi nào tồn tại? Một khi chúng ta giao Bộ lão bản ra, chính là ý nghĩa tôn nghiêm của chúng ta bị giẫm đạp! Tôn nghiêm của Đế Quốc bị giẫm đạp!
Cơ Thành Tuyết mặc khôi giáp hoàng kim, cánh tay mạnh mẽ vung lên, căm tức nhìn chung quanh, tức giận nói.
Hắn thật sự vô cùng thất vọng về những đại thần này.
Chưa nói đến Bộ Phương có ơn với hắn, chỉ dựa vào thế lực thần bí của Bộ Phương, chẳng lẽ là tồn tại bọn họ có thể trêu chọc hay sao?
Cơ Thành Tuyết không ngốc, cho nên hắn kiên quyết không đáp ứng giao Bộ Phương ra.
Song, sau khi tròng mắt Tôn trưởng lão Man Thần Điện lóe lên cũng mở miệng.
- Bệ Hạ, chúng ta không thể vì một người mà phá hủy một Đế Quốc. . . Nếu như có thể trì hoãn đợi Chí Tôn Man Thần Điện ta tới đây, vậy Đế Đô được cứu rồi, nếu hôm nay phát sinh đại chiến, chúng ta tất bại.
Trong lòng Tôn trưởng lão còn nhớ rõ sự khinh thường của Bộ Phương đối với hắn, hôm hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, có thể mượn tay Tu La Môn diệt trừ Bộ Phương, cớ sao không làm?
- Không thể là không thể! Ai cũng có thể giao, chỉ riêng Bộ lão bản là không được. . .
Cơ Thành Tuyết vẫn vô cùng kiên định.
Sắc mặt Tôn trưởng lão cũng trở nên lạnh lùng.
- Bệ Hạ. . . giao hay không giao cũng không phải do ngươi, nếu không trì hoãn đợi Chí Tôn Man Thần Điện ta phủ xuống, Đế Quốc của ngươi sẽ thua trong tay ngươi!
Tôn trưởng lão lạnh giọng nói, nhấn mạnh từng chữ, khiến cho Cơ Thành Tuyết cũng thấy khó chịu, đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn.
- Bệ Hạ, không thể giao Bộ lão bản ra. . .
Tiếu Mông thật sự không nhìn được rồi, mặc dù sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng vẫn đứng ra, nói một câu.
Nhưng hắn còn chưa nói hết, Tôn trưởng lão trừng mắt, giơ tay áo ngăn cản, Tiếu Mông nhất thời bị kình khí dấy lên, hộc máu.
- Ngươi có tư cách gì nói chuyện! Các ngươi. . . đến tiểu điếm Phương Phương thông báo cho Bộ Phương cho ta! Kêu hắn giao vật kia ra hoặc chính hắn giao ra đây!
Tôn trưởng lão lạnh lùng chỉ mấy vị đại thần đang nơm nớp run rẩy phía sau Cơ Thành Tuyết, quát nói.