Mấy tinh quang sặc sỡ tiêu tán, giống như lưu quang tản đi, không còn bóng dáng.
Ánh mắt nam tử màu xám như máu đỏ, nhất thời há mồm gào lên, khuôn mặt cũng trở nên có chút dữ tợn, chỗ sâu trong con ngươi thậm chí hiện ra vẻ sợ hãi.
Tụ Hồn Trận. . . lại bị người ta mang đi?
Nếu như để Đại Tế Ti biết được tin tức này. . . Hắn cảm thấy có thể mình sẽ phải hứng chịu trừng phạt đáng sợ, uy nghiêm của Đại Tế Ti tuyệt đối không thể xâm phạm.
- Rốt cuộc là ai? ! Lại dám đem Tụ Hồn Trận đi! Đáng chết! Đáng chết!
Nam tử tựa hồ muốn nổi điên, trong Tây Huyền Quân làm sao có thể có tồn tại cường đại như vậy, hắn hoàn toàn không ngờ đến, nhưng đợi đến khi hắn kịp phản ứng, mọi thứ đã không còn kịp nữa.
- Yêu nhân của Tu La Môn, chịu chết đi!
Một tiếng quát chấn động trong hư không, sau đó một thân thể kiều diễm phảng phất như dẫm trên tầng mây hiện ra, trên thân thể mềm mại bao trùm một khôi giáp chân khí tinh sảo.
Vẻ mặt Nghê Nhan nghiêm túc, vô cùng lạnh lẽo, trong tay nắm lấy một thanh trường kiếm, trường kiếm sáng chói, kiếm quang phun ra nuốt vào.
Trong mắt nam tử tóc xám hiện ra sát ý mãnh liệt, đột ngột mọc lên từ mặt đất, chiến đấu với Nghê Nhan.
. . .
Đế Đô Thanh Phong Đế Quốc.
Tiểu điếm Phương Phương.
Gian phòng trên tầng thứ hai vẫn yên tĩnh như thường, ánh sáng mặt trời theo cửa sổ chui vào trong phòng, chiếu rọi rực rỡ.
Trong căn phòng vẫn có chút lờ mờ, trên hư không, điểm điểm ánh sáng sặc sỡ hiện lên, điểm sáng kia giống như tinh linh hoạt bát đang nhanh chóng lưu chuyển, rất nhanh trong hư không hội tụ một Truyền Tống trận pháp kỳ lạ.
Trận pháp kêu vù vù, sau đó bên trong phòng cuồng phong rít gào.
Một thân hình thon dài bắt đầu từ trong trận pháp bước ra, sợi tóc bay bay phiêu đãng.
Một tay Bộ Phương nắm năm miếng ngọc phù tạo thành trận pháp, vừa bước ra khỏi Truyền Tống trận, quang hoa lưu chuyển biến mất, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
Sợi tóc vẫn tung bay của Bộ Phương rút cuộc cũng rơi xuống, phủ trên vai hắn, ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời ngày càng sáng rõ, chiếu xạ lên người Bộ Phương, giống như phủ thêm cho Bộ Phương một tấm lụa mỏng màu vàng, mông lung mà chói mắt.
- Hô. . .
Bộ Phương khẽ thở ra một hơi, cảm thấy tâm thần buông lỏng.
Mùi vị quen thuộc bên trong gian phòng khiến cho hắn không khỏi dâng lên mấy phần thích thú.
Bỗng nhiên, Bộ Phương khẽ nheo mắt, sau đó vội vàng nhìn về phía hư không phía sau, ở đấy điểm sáng sắp tiêu tán, tuy nhiên nó lại giống như chưa từng tiêu tán.
Hư không bóp méo, giống như dòng nước xoáy bị vặn xoắn.
Tiếng xì xì vang lên, sau đó cảm giác nóng rực đột nhiên xuất hiện.
Một mũi tên hỏa diễm thiêu đốt màu đen nhánh lại từ trong hư không bắn tán loạn, lao nhanh về hướng Bộ Phương, mang theo uy năng và sát ý đáng sợ, giống như muốn xuyên thủng Bộ Phương.
Đây là một kích toàn lực của bát phẩm Chiến Thần.
Tóc gáy Bộ Phương cũng dựng lên, cảm nhận được một cổ nguy cơ đáng sợ.
Truyền Tống trận truyền tống đến, cũng mang theo mũi tên này đến đây. . .
Chuyện này có chút ngoài dự liệu của Bộ Phương.
Tiểu điếm Phương Phương.
Bởi vì thời gian còn sớm, cửa tiệm vẫn chưa mở, Vũ Phù đang trong phòng bếp luyện tập kỹ thuật dùng dao và chạm trổ.
Ở cửa tiểu điếm, có một chú chó mực đang yên tĩnh nằm úp sấp, lỗ tai đột nhiên khẽ giật giật, sau đó mắt chó tỉnh táo mở ra.
Vẻ cổ quái chợt lóe lên trong đáy mắt chú chó mực rồi biến mất, sau một khắc, nó giơ chân chó lên, dùng đầu lưỡi liếm liếm, sau đó vỗ vào hư ảo trong hư không.
Trong tay Bộ Phương khói nhẹ lượn lờ, một mũi tên của bát phẩm Chiến Thần khiến cho hắn cảm nhận được nguy cơ, giờ phút này bởi vì trở về trong tiểu điếm, phân thân Tiểu Bạch biến mất không thấy gì nữa, không cách nào thay hắn đỡ mũi tên này, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng mới vừa cầm Long Cốt Thái Đao, trong hư không đã hiện lên một cái chân chó.
Bộ Phương nhếch miệng, tâm thần căng thẳng cũng buông lỏng, vẽ ra một đao hoa, Long Cốt Thái Đao nhất thời hóa thành khói xanh tiêu tán.
Bàn chân chó chụp được, mũi tên hỏa diễm mênh mông đáng sợ là bị chụp phải, ánh lửa văng khắp nơi, chập chờn không dứt, không cách nào đi tới, cuối cùng ầm ầm một tiếng, từng khúc gãy lìa, tiêu tán không thấy.
Mũi tên hỏa diễm biến mất không thấy gì nữa, bàn chân chó cũng từ từ tiêu tán, hư không một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Sắc mặt Bộ Phương đầy bình thản, thở nhẹ một hơi, buông lỏng thân thể.
Nhìn thoáng qua ngọc phù trận pháp trong tay, Bộ Phương tiện tay ném lên trên bàn, sau đó hắn cũng tháo bỏ y phục trên người, đi vào phòng tắm.
Sau khi thoải mái tắm nước nóng, Bộ Phương ôm cái đầu còn ướt, ra khỏi phòng, mặc y phục, đi tới phòng bếp.
Trong phòng bếp, tiếng luyện dao đốc đốc đốc đều đặn vang lên, thanh âm này vô cùng chắc chắn, rất hiển nhiên, nửa tháng không gặp, kỹ thuật dùng dao của Vũ Phù đã trở nên càng ổn định.
Khi Bộ Phương đi vào phòng bếp, Vũ Phù còn không biết, nàng đang tập trung tinh thần luyện tập kỹ thuật dùng dao, Thái Đao ở trong tay của nàng giống như được trao sinh mạng, linh hoạt nhảy lên, không ngừng cắt thái nguyên liệu nấu ăn.
Bỗng nhiên, Vũ Phù dừng tay, tựa hồ có cảm nhận, ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt mỹ lệ thanh tú, nhìn thấy dáng vẻ tóc còn ướt sũng của Bộ Phương.
Vũ Phù khẽ trợn mắt, trên mặt toát ra vẻ vui sướng và kinh ngạc.
- Bộ lão bản, ngươi đã về rồi!
Bộ lão bản rốt cục đã trở Chuyến đi này cũng gần nửa tháng rồi, nếu hắn thật sự không trở lại, Vũ Phù cũng cho rằng Bộ lão bản đã xảy ra chuyện gì.
- A, không tệ, kỹ thuật dùng dao có tiến bộ.
Bộ Phương khẽ gật đầu, khen mấy câu.
- Ngươi tiếp tục luyện đi, để ta làm một bát xương cho Tiểu Hắc.
Bộ Phương nói.
Vũ Phù biết điều gật đầu, tiếp tục luyện tập kỹ thuật dùng dao.
Bộ Phương đi tới trước bếp lò, nửa tháng không dùng bếp lò của mình nấu nướng, trong lòng Bộ Phương lại sinh ra một cảm giác đã lâu lắm.
Sờ cái bếp lò lạnh như băng, Bộ Phương nhếch miệng, sau đó tiện tay giơ lên, lấy xuống một thanh Thái Đao từ trên kệ dao, lại lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ bát, Thái Đao vừa chuyển, nhanh chóng cắt thịt thành khối vụn.
Sau khi nhóm lửa, làm nóng nồi, Bộ Phương bắt đầu nấu món sườn say đã lâu chưa nấu.
Chỉ một lát sau, mùi thịt nồng nặc đã phiêu đãng trong tiểu điếm.
Động tác luyện tập dùng dao của Vũ Phù rõ ràng chậm hơn không ít, nghe trong không khí tràn ngập mùi thịt, ánh mắt Vũ Phù nhất thời trợn to, nàng hiện giờ có cảm giác vô cùng nhạy cảm với mùi vị, nàng có thể cảm nhận được, mùi thịt sườn hôm nay của Bộ lão bản nồng đậm hơn lúc trước không ít.
Ông trời ơi..! Chẳng lẽ tài nấu nướng của Bộ lão bản lại tiến bộ? !
Đáng sợ, tài nấu nướng của Bộ lão bản đã lợi hại như vậy rồi còn có thể tiến bộ, xem ra mình càng không thể lười biếng, nếu không chênh lệch với Bộ lão bản sẽ càng lúc càng lớn.
Khẽ lắc nồi, mùi sườn thơm nức toát ra, đổ lên nước sườn mê người, sắc hương vị đều đủ.
Nhìn Vũ Phù ở bên cạnh vẫn chăm chỉ luyện tập, Bộ Phương đưa tay cầm một cái khay sứ, bưng thịt sườn đi ra khỏi phòng bếp.
Mở cánh cửa tiểu điếm, hẻm nhỏ vắng vẻ hiện ra trước mặt hắn, mặc dù tẻ nhạt, nhưng lại mang đến cho Bộ Phương một cảm giác ấm áp.
Ở cửa, Tiểu Hắc miễn cưỡng nằm úp sấp, thở phì phò.
- Tiểu Hắc, ăn cơm.
Bộ Phương đặt khay sườn trước mặt Tiểu Hắc, ôn hòa nói.
Vừa nói, vừa sờ sờ lên bộ lông mềm mại, không nhiễm chút bụi bặm của Tiểu Hắc.
Lỗ mũi Tiểu Hắc khẽ động đậy, sau đó mở mắt, vô cùng sáng trong.
Thịt sườn.
Tiểu Hắc hưng phấn đứng lên, sau đó bắt đầu ăn.
Mới vừa cắn một miếng thịt sườn, Tiểu Hắc nhất thời cứng đờ, ngẩng cái đầu chó hồ nghi nhìn Bộ Phương, trong ánh mắt có một chút nghi ngờ và khó tin.
- Thịt sườn này sao lại trở nên ăn ngon hơn vậy?
Mặc dù trong lòng Tiểu Hắc nghi ngờ, nhưng thịt sườn ăn ngon, người vui vẻ nhất chính là nó, nó cũng không quản nhiều chuyện như vậy, động tác ăn sườn trong khay sứ càng thêm hung mãnh.
Bộ Phương nhếch miệng, đứng lên, đưa tay ra khẽ đấm lưng, hít một hơi thật sâu, xoay người trở lại trong quán.
Mở cửa chớp, bắt đầu việc buôn bán hôm nay.
Tóc của hắn đã khô, tìm một sợi dây buộc lại, Bộ Phương lôi ra một ghế băng, ngồi trước tiểu điếm, thích ý cười nheo mắt.
Quả nhiên ở tiểu điếm vẫn thoải mái nhất.
Chỉ chốc lát sau, Tiếu Tiểu Long cực kỳ hứng thú đi tới, vừa vào cửa đã thấy Bộ Phương đang ngồi trên ghế mắt lim dim.
- Bộ lão bản! Ngươi rốt cục đã trở lại rồi!
Tiếu Tiểu Long hưng phấn nói.
Bộ Phương mở mắt, liếc nhìn Tiếu Tiểu Long:
- Đao công của ngươi luyện thế nào rồi? Ngày mai sẽ tiến hành khảo nghiệm kỹ thuật dùng dao. . . Chúc ngươi nhiều may mắn.
Vẻ hưng phấn trên mặt Tiếu Tiểu Long nhất thời biến mất, sau đó giống như táo bón, xông vào trong bếp.
Bộ Phương nhướng mày, tiếp tục lim dim.
- Chúc mừng Kí Chủ hoàn thành nhiệm vụ tạm thời: tới Tây Huyền Thành, gia nhập quân đội trở thành đầu bếp quân đội, cũng trong thời gian này hoàn thành ba món ăn được Hệ Thống phán định hợp cách. Phần thưởng nhiệm vụ bắt đầu phát.
- Phần thưởng nhiệm vụ: Tiến độ tu vi chân khí mười phần trăm, một miếng vỡ y phục của Trù Thần, phát thành công.
- Đã hoàn thành thu thập ba miếng vỡ trang phục của Trù Thần, bắt đầu đổi trang bị Trù Thần thứ hai.