Mũi chân Bộ Phương dừng lại, thân hình nhẹ nhàng giữ khoảng cách, bình tĩnh nhìn Nghê Nhan hai mắt đang sáng lên hưng phấn.
- Đợi một chút.
Bộ Phương nói.
Nói xong, hắn lấy ra một cái bát sứ, nhảy lên, phiêu nhiên đứng ở mép nồi, múc ra một chén súp, trong súp còn có mấy miếng thịt.
Thịt linh thú trong nồi có chín loại, Bộ Phương cũng không biết cho Nghê Nhan loại thịt linh thú nào.
Nghê Nhan nhận lấy cái bát, liếm liếm đôi môi, ghé sát mũi tới trước bát, hít sâu một hơi, nhất thời mùi thịt nồng nặc tràn vào lỗ mũi của nàng, khiến cho thần sắc của nàng cũng toát ra vẻ say mê.
- Nồng mà không tán, thơm quá, bản thân mùi vị thịt linh thú này thông qua thủ pháp nấu nướng được hoàn toàn giữ lại bên trong, mang theo một mùi thơm nồng đặc biệt, kết hợp với loại súp dùng chín loại thịt linh thú nấu chín. . . Quả thực là nhân gian mỹ vị!
Nghê Nhan chưa vội ăn, trước hết ca ngợi món ăn này của Bộ Phương.
Không thể không nói, món ăn này thật sự khiến cho nàng vô cùng thán phục, bất kể là từ cách làm, hay là khống chế linh khí bên trong đều đạt đến cực hạn.
Dùng thìa múc một thìa súp, Nghê Nhan cũng không lập tức ăn, mà đưa thìa súp này tới trước mắt, thìa súp này phảng phất đủ mọi màu sắc, giống như có một chiếc cầu vồng ở bên ngoài bát súp này vặn vẹo lưu chuyển.
Mùi thơm từ trong bát súp tràn ra, khiến Nghê Nhan cắn cắn môi, sau đó bỏ vào trong miệng.
Canh thịt ấm áp, không nóng rực như nàng nghĩ, mặc dù nhìn qua thật sự giống như rất nóng, nhưng bỏ vào miệng nhiệt độ lại rất thích hợp.
Nghê Nhan nheo mắt, cảm thụ được canh súp lưu chuyển trong miệng nàng, phảng phất như ngấm vào từng tế bào, mỗi lần nuốt xuống đều có thể thể nghiệm được mùi vị bất đồng ở trong miệng của nàng.
Linh khí trong canh súp dĩ nhiên không cần ngôn ngữ miêu tả, bởi vì trải qua thủ đoạn nấu nướng chân khí của Bộ Phương, những linh khí này cũng lôi cuốn hoàn hảo bên trong, Nghê Nhan có thể cảm nhận ở bên trong mùi vị nấu ăn của Bộ lão bản.
Cách làm món súp này rất giống với súp đầu cá đậu hủ trong tiểu điếm của Bộ lão bản, đồng dạng là giữ lại được mùi vị hoàn hảo của nước canh, để linh khí ở trong miệng giống như quả bom mùi thơm bắn ra, bất đồng là, lần này quả bom mùi thơm phảng phất như có chín quả, liên tục nổ tung bên trong, khiến Nghê Nhan cảm giác cả người mình tựa hồ muốn thăng hoa.
Dễ uống nhưng khó nói rõ, Nghê Nhan mở to mắt, nhìn Bộ Phương, không ngừng gật đầu.
- Nếm thử miếng thịt đi.
Bộ Phương nói.
Nghê Nhan nghe lời, gắp một miếng thịt linh thú trong trắng lộ hồng, chất béo trên miếng thịt linh thú này vô cùng đồng đều, đường vân phía trên giống như một bức họa xinh đẹp, chiếu vào mắt nàng.
- Đây là thịt gì?
Nghê Nhan tò mò hỏi, bởi vì Bộ Phương đồng thời nấu chín loại thịt linh thú cùng một nồi, nàng cũng không biết đây là thịt gì.
Bộ Phương nhíu mày, mặc dù chưa từng ăn qua mùi vị này, nhưng hắn vẫn nhớ được thứ tự để thịt linh thú.
- Đây là linh thú cấp bảy thịt rùa núi.
Bộ Phương hồi đáp.
Thịt rùa núi?
Nghê Nhan khẽ ồ một tiếng, sau đó đút một miếng thịt vào trong miệng, nhai nhai, trợn trừng mắt.
Nàng vừa nhai, ánh mắt cũng vừa từ từ sáng rỡ .
- Thơm quá! Chắc thịt! Rất mềm!
Nghê Nhan tán thưởng nói, miếng thịt trong miệng nàng phảng phất như không ngừng nhảy múa, còn có chút giòn, đập vào vòm miệng nàng.
Hơn nữa khối thịt này thật ra cũng không khó nhai, có thịt linh thú cấp bảy bởi vì lực lượng quá cường đại, khiến cho tổ chức da thịt cả người cũng căng cứng, thịt như vậy giống như thịt già, vô cùng khó nhai.
Thịt như vậy sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.
Nhưng thịt rùa núi này mặc dù già, nhưng lại rất giòn rất dễ cắn đứt.
Khi Nghê Nhan đang trầm mê trong mỹ vị của nồi nhất phẩm tạo hóa, những người khác cũng chen chúc đi qua, bắt đầu tranh đoạt những thức ăn này.
Nhưng Bộ Phương nấu nướng đủ nhiều, mỗi người cũng có thể được chia một bát.
Nồi nhất phẩm tạo hóa này, sở dĩ được gọi là nồi tạo hóa, là có bao hàm ý nghĩa bên trong, bất kể không phải là nồi tạo hóa, dù sao cũng là dùng thịt linh thú cấp bảy nấu nướng , loại thịt linh thú này bên trong ẩn chứa năng lượng và linh khí căn bản không phải ai cũng có thể thừa nhận được.
Người có tu vi của tam phẩm Chiến Cuồng trở lên mới có thể x thưởng thức, nhưng Bộ Phương đã bỏ vào trong đó không ít rau củ linh khí, hơn nữa dùng chân khí của mình nấu nướng, dẫn đường cho chân khí bên trong, khiến cho linh khí vốn có chút cuồng bạo sau khi dung hợp vuốt thuận trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, khiến cho mọi người đều có thể thưởng thức.
Bởi vì trong quân đội thường xuyên lẫn lộn tốt xấu, đặc biệt là ở Đệ Tam Quân, có người tu vi mạnh, sẽ đạt tới tài nghệ tam phẩm Chiến Cuồng, nhưng có người không được.
Dù sao cũng là yến tiệc toàn quân, đương nhiên là muốn cho tất cả mọi người đều có thể thưởng thức.
Có người được chia một miếng thịt voi ma - mút, miếng thịt này sau khi được nấu chín, thật ra không khác gì đậu hũ, nhưng thơm hơn đậu hũ còn có thể dễ chịu thân thể.
Những binh sĩ ăn thịt voi ma - mút cũng cảm thấy trong cơ thể của mình phảng phất có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, chân khí cũng đang nhanh chóng xoay tròn.
Cảnh tượng này không ngừng phát sinh.
Chín cái nồi lớn, lượng thịt cũng khá nhiều, về căn bản mỗi người của Đệ Tam Quân đều có thể thưởng thức được mỹ vị này, hơn nữa còn có không ít binh sĩ của Đệ Nhất Quân và Đệ Nhị Quân chạy tới xin một chén canh, cũng bị mỹ vị này kích thích đến quên cả đường về.