Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 351: Cô nương, ngươi như vậy làm cho người ta rất sợ đó

Chương Trước Chương Tiếp

Đêm tối của bình nguyên Tây Bắc, mang theo vài phần cô quạch và thâm trầm, đây là một vùng đất bị nhuộm máu, lắng đọng rất nhiều bụi bặm lịch sử.

Mạc La Thành, đèn đuốc sáng trưng, một tiếng nổ vang, cửa thành cổ xưa trực tiếp mở rộng ra.

Một đội quân chỉnh tề từ bên trong bước ra, Mặc Lâm mang theo quân đội của hắn, sắc mặt ngưng trọng, chạy tới hướng Tây Huyền Thành.

Linh thú triều mới vừa thối lui, chính là thời cơ tốt để ra quân, bọn họ luôn chờ đợi cơ hội này, thừa dịp Tây Huyền Thành mới vừa trải qua linh thú triều đáng sợ, kinh hồn chưa định, triển khai đánh bất ngờ, nhanh như điện chớp nắm được cổ thành của Thanh Phong Đế Quốc, Tây Huyền Thành.

Kế sách này không chỉ là thống lĩnh của bọn họ an bài, mà còn cả những Thánh Sử hắc bào an bài.

Có Thánh Sử trợ giúp, trên đoạn đường đi của bọn họ, phá bao nhiêu thành trì, lần nào cũng thuận lợi, bọn họ đã sớm hết sức tin phục Thánh Sử, lần này công kích Tây Huyền Thành cũng là ý tứ của các Thánh Sử.

Hiện giờ trong quân đội của bọn hắn, lời của Thánh Sử cũng không khác gì lời của thống lĩnh, bởi vì Thánh Sử cho bọn hắn lực lượng, khiến bọn hắn chiến thắng tất cả!

Trong cát vàng mênh mông, một quân đội ẩn núp dạ hành, không thu hút bất cứ sự chú ý nào, tiến tới Tây Huyền Thành vừa trải qua linh thú triều.

Trong đội quân, có ba đạo thân ảnh lặng lẽ tiến lên, trong đó có hai người một tay nâng năm miếng ngọc phù, trong ngọc phù có quang hoa lưu chuyển.

Một người trong đó cũng nâng ngọc phù nhưng có chút sứt mẻ, tia sáng cũng có vẻ lờ mờ, nhưng trong trận pháp thỉnh thoảng lại có sương mù màu trắng hóa thành mặt người lơ lửng, gào thét.

- Thừa dịp đêm tối đánh hạ Tây Huyền Thành, chúng ta chính là hoàn thành nhiệm vụ của Đại Tế Ti, đến lúc đó có thể trở về, nộp tinh phách cho Đại Tế Ti.

Một thanh âm khàn khàn vang lên.

Hai đạo thân ảnh nâng ngọc phù trận pháp cũng cung kính khom người trước giọng nói này.

- Có trưởng lão xuất thủ. . . Chúng ta nhất định có thể bắt được Tây Huyền Thành.

- Cho dù đối phương có cường giả của Thiên Cơ Tông trợ giúp, chúng ta cũng không sợ hãi, trưởng lão xuất thủ, đám bỏ đi của Thiên Cơ Tông chắc chắn sẽ phải chết.

Thanh âm cung kính liên tiếp vang lên, sau đó là một tiếng cười vang dội, tiếng cười truyền ra, tựa hồ như truyền tới hai mặt trăng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên bầu trời.

. . .

- Có mùi thơm rồi!

- Mùi thơm đặc biệt . . . không phải rất đậm đặc sao?

- Ngu ngốc, bây giờ mới bắt đầu nấu nướng! Thịt linh thú cũng chưa chín, mùi thơm làm sao nồng đậm được.

Đám lính không ngừng bàn tán, nhưng không nghi ngờ gì, tất cả bọn họ đều vô cùng hưng phấn nhìn chín cái nồi lớn trong sân.

Nghê Nhan cũng thè lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt ngưng tụ, chân thật.

Mặc dù nàng không biết Bộ Phương đang nấu nướng món gì, nhưng nàng rất rõ ràng, kế tiếp mới là khảo nghiệm chân chính đối với Bộ Phương, bởi vì linh khí trải qua nấu chín, đã bắt đầu dâng lên, nhiều thịt linh thú cấp bảy như vậy, con linh thú nào cũng là lãnh chủ một phương, cũng có uy nghiêm riêng của mình, một khi khí cơ va chạm hỗn hợp, sẽ dẫn đến nổ nồi.

Cái nồi chứa đầy nguyên liệu là linh thú cấp bảy. . . Uy lực này quả thực không dám nghĩ đến, cả doanh địa không chừng đều sẽ bị biến thành vùng đất bằng phẳng.

Đường Ngâm cũng hết sức khẩn trương.

Khổng Hiên cũng nheo mắt, trong mắt hắn mang theo mấy phần khinh thường, tên này không phải chỉ là một đầu bếp sao? Có gì đặc biệt hơn người .

Bộ Phương đứng dậy, nhảy lên, ổn định thân hình phía trước một cái nồi lớn, ánh mắt của hắn rơi vào trong nồi.

Ùng ục! !

Nhiệt khí mù mịt bốc lên, kèm theo linh khí nồng nặc, những khí thể sương mù này ở trên những hỏa sư bạch ngọc tọa trấn ở chính giữa cái nồi, khiến hỏa sư giống như sống lại.

Bộ Phương thậm chí có thể cảm ứng được tiếng gầm thét rung trời mà hỏa sư mang đến.

Nước canh trong nồi sôi trào, nhưng không phải sôi trào vì hơi nóng, mà bởi vì linh khí trong nguyên liệu nấu ăn không ngừng bốc lên.

Bộ Phương nhíu mày, đây là bước khó khăn nhất, nếu hắn xử lý không tốt, làm cho nổ bếp cũng thảm.

Mũi chân Bộ Phương điểm lên mép nồi, một chân Bộ Phương quỳ xuống, luồng khí chân khí trong đan điền xoay tròn, chân khí theo chân hắn tràn vào trong nồi.

Chân khí này giống như là thuốc ổn định, vừa vào trong nồi, nồi thức ăn đang sôi trào liền yên tĩnh lại, linh khí mênh mông cũng từ từ thu liễm.

Tâm thần Bộ Phương theo chân khí lắng đọng, không ngừng dẫn dắt khí cơ linh khí lưu động bên trong.

Đây là một quá trình hết sức khó khăn, nhưng lại vô cùng quan trọng.

Nhưng một khi thuận lợi sẽ trở nên rất nhẹ nhàng.

Mũi chân nhẹ điểm, thân hình Bộ Phương nhất thời thân nhẹ như chim yến bay lên, rơi xuống nồi thứ hai, vừa vặn vào lúc này cũng đang sôi trào.

Tâm thần Bộ Phương vẫn luôn cảm ứng nhiệt độ của mỗi cái nồi, cho nên rất rõ ràng lúc nào nên để ý đến cái nồi nào.

Nghê Nhan ở phía xa, trợn trừng đôi mắt ti hí, nàng vẫn muốn học tập thủ đoạn khống chế chân khí của Bộ Phương, bởi vì điều này thật sự làm cho người ta sợ hãi, khống chế chân khí lại có thể đạt tới trình độ tinh tế như vậy.

Bỗng nhiên, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Bộ Phương bỗng nhiên cau lại, mắt sáng rực lên.

Đó là một mùi thơm thuần hậu, có một loại cảm giác vô tận ẩn chứa trong đó.

Mùi thơm từ từ bay tới, quấn quanh lỗ mũi mọi người, làm cho người ta không khỏi say mê.

Hương bay mười dặm, mùi vị này tựa hồ khiến tất cả mọi người đều ngửi thấy được.

Khi Bộ Phương tiến đến nồi nấu thứ ba, mùi thơm của nồi nấu thứ hai cũng nhẹ nhàng bay ra.

Vẫn là mùi thơm thuần hậu, nhưng so với mùi thơm của nồi đầu tiên lại có chút bất đồng, so với nồi đầu tiên, trong mùi vị này lại có thêm một loại trầm ổn, nồi đầu tiên mang theo nóng nảy và dâng trào.

Trong mỗi cái nồi đều phát ra mùi thơm phảng phất đại biểu hàm ý khác nhau của mỗi con linh thú.

Sư tử lửa là cuồng bạo mãnh liệt, voi ma - mút là trầm ổn hung lệ, lão rùa núi lại bình tĩnh lão thành. . .

Mỗi mùi vị bất đồng mang theo hàm ý bất đồng, làm cho người ta chìm đắm bên trong.

Khi Bộ Phương hoàn thành khống chế điều tiết nồi thứ chín, nhất thời chín mùi hương thơm nồng từ trong cái nồi lớn phát ra, giống như một con Cự Long dài hẹp quanh quẩn dựng lên, quẩn quanh trên vòm trời.

Bộ Phương trở lại trên mặt đất, ngồi xếp bằng chính giữa chín cái nồi, cả người hắn cũng có chút hoảng hốt.

Từng đợt tiếng thú kêu vang dội bên tai hắn, khiến cho hắn cảm thấy như trong mộng.

Mùi thơm của chín cái nồi như hòa quyện, dẫn dắt, phảng phất tạo thành một trận pháp mơ hồ, khiến cho tinh thần của hắn cũng có chút lay động.

Nhưng trận pháp này có chút mơ hồ, tựa hồ chỉ cần khẽ động là có thể tan vỡ.

Bộ Phương cũng cảm thấy có chút khôi hài. . . Dùng thức ăn có thể bố trí trận pháp?

Không chừng hình như. . . thật sự có thể, tại sao không thể dùng thức ăn bố trí trận pháp? Bộ Phương hít một hơi, ánh mắt nheo lại, trong lòng suy nghĩ.

Hắn vốn còn muốn cẩn thận suy nghĩ, nhưng chung quanh phát ra những tiếng kinh hô, cắt đứt trầm tư của hắn, khiến hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía mọi người.

Trên mặt mọi người chung quanh đều toát ra vẻ sợ hãi, bọn họ ngửa đầu, nhìn Bộ Phương bị từng đạo khí dày quanh quẩn ở giữa, giờ phút này Bộ Phương phảng phất như tiên giáng trần.

Nếu như không phải vì vẻ mặt không có biểu cảm gì, Bộ Phương tuyệt đối sẽ trở thành một tiểu sinh phong lưu mê đảo hàng vạn thiếu nữ.

Tiện tay lắc lắc, phủi sạch đám khí dày quanh quẩn chung quanh mình, Bộ Phương rời khỏi vị trí ở giữa chín cái nồi.

Đứng bên ngoài nhìn chín cái nồi nầy, lại là một loại thể nghiệm không đồng dạng.

Chín cái nồi này cũng mơ hồ tản ra tia sáng, ở phía trên, tựa hồ cũng tạo thành từng pho tượng linh thú chiếm giữ.

Linh thú này chính là những linh thú bị chém giết.

Sư tử lửa, voi ma - mút, lão rùa núi….

Tất cả bọn chúng đều trông rất sống động.

Mọi người chung quanh cũng sợ ngây người, lần đầu tiên bọn họ mới nhìn thấy xuất hiện món ăn dị tượng như vậy, cái này. . . còn có thể ăn sao?

Nhưng mùi thơm quanh quẩn toàn trường vẫn câu dẫn lòng ham ăn của bọn họ, khiến trong bụng bọn họ cũng phát ra tiếng vang ùng ục.

Mọi người đều không kìm được đói bụng, rất nhiều tiếng ùng ục vang lên, giống như phát ra lôi đình.

Ngay cả Khổng Hiên vẫn nhìn Bộ Phương không vừa mắt cũng theo bản năng sờ sờ bụng, chép chép miệng.

- Nồi nhất phẩm tạo hóa, hoàn thành.

Bộ Phương trong tay khói nhẹ lượn lờ, Long Cốt Thái Đao trong tay hắn không ngừng chuyển động, vui đùa đao hoa vô cùng huyễn khốc, sau đó hóa thành khói xanh tiêu tán, thanh âm nhàn nhạt của hắn như trút được gánh nặng, đẩy ra.

Hoàn thành?

Tất cả mọi người ngây ra một lúc, sau đó nhất thời kinh hô.

Nghê Nhan hung hăng dậm chân lên mặt đất, thân hình bay ra, hoàn toàn không còn một chút hình tượng bắt lấy hai vai Bộ Phương, gương mặt tựa hồ như muốn dán chặt lên mặt Bộ Phương.

- Bộ lão bản! Cho lão nương trước một chén! !

Ánh mắt Nghê Nhan lóe sáng, giống như thấy được con mồi yêu thích.

Cảm giác ấm áp gần trong gang tấc, khóe miệng Bộ Phương nhếch lên.

Cô nương, ngươi như vậy làm cho người ta rất sợ đó. . .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)