Nghê Nhan trừng đôi mắt nghiêng nước nghiêng thành của mình, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Bộ Phương vừa đi ra, nghe thấy một tiếng thét kinh hãi cũng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, nhất thời chớp mắt.
- Là ngươi sao, thật trùng hợp.
Bộ Phương nói.
Thật ra trong lòng Đường Ngâm cũng có chút bi thương, sư phụ hắn sau khi nhìn thấy Bộ lão bản, trong mắt cũng không còn hắn, hoàn toàn gạt sang một bên, có thể đừng đối đãi khác biệt như vậy không?
Phía sau Nghê Nhan là một đống người theo chân thành chủ Tây Huyền Thành Khổng Diêu, trong đó cũng có cao thủ số một của Tây Huyền Thành, Khổng Hiên.
Nhưng giờ phút này sắc mặt Khổng Hiên có chút âm trầm, hắn chưa từng thấy Nghê Nhan có vẻ mặt như vậy, hắn cũng không nghĩ tới Nghê Tam trưởng lão vốn lạnh lùng, cao ngạo lại có thể lộ ra thần thái như vậy với một nam nhân, chẳng lẽ bọn họ rất quen thuộc sao?
Cho nên ánh mắt Khổng Hiên rơi xuống người Bộ Phương, hắn cũng muốn nhìn xem Bộ Phương rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Bộ Phương và Nghê Nhan vừa nói chuyện được mấy câu, Bộ Phương liền cảm nhận được một trận lãnh ý đánh tới, khiến cho hắn bất giác cảm thấy có chút nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện Khổng Hiên đang đứng cách đó không xa chằm chằm nhìn hắn.
Bộ Phương nhếch miệng, có chút không biết nói gì, tên này không phải mắt lác chứ, không có chuyện gì nhìn mình lom lom làm gì?
Đệ Tam Quân Tây Huyền Thành trong trận chiến này cũng chết thảm trọng, sau khi vào thành, sắc mặt Khổng Diêu cũng có chút ngưng trọng.
Chu Việt nói với Khổng Diêu tao ngộ dọc theo đường đi, càng làm cho sắc mặt thành chủ Tây Huyền Thành thêm khó coi.
Mạc La Thành bị công hãm, đây không phải tin tức tốt, điều này cũng đại biểu Tây Huyền Thành sẽ gặp phải một đại nguy cơ.
Hơn nữa gần đây số lượng linh thú phụ cận Tây Huyền Thành đang không ngừng tăng lên, linh thú triều ba năm một lần tựa hồ lại muốn đánh sâu vào Tây Huyền Thành, chuyện này đối với Tây Huyền Thành là một khảo nghiệm.
Trước có quân địch, sau có linh thú triều, Tây Huyền Thành hoàn toàn lâm vào tình huống hai mặt thụ địch.
Linh thú triều ba năm một lần, linh thú từ trong Thập Vạn Đại Xuyên mãnh liệt xông ra sẽ điên cuồng tiến hành công kích nhân loại, cho nên mỗi khi đến lúc này, thôn xóm thị trấn phụ cận Tây Huyền Thành đều sẽ gặp phải linh thú chà đạp.
Lúc này, tựa hồ như ước định từ trước, Tây Huyền Thành sẽ mở rộng đại môn, để cho dân chúng trong các thôn xóm chung quanh tiến vào trong thành.
Để Tây Huyền Thành chống cự linh thú triều, đợi sau khi linh thú triều kết thúc, sẽ để dân chúng trở về.
Nhưng năm nay linh thú triều tới thật không đúng lúc!
Bộ Phương trở lại lều vải của hoả đầu quân (lính cấp dưỡng).
Ở phía sau hắn, nữ nhân Nghê Nhan cũng theo hắn trở lại trong trướng, nữ nhân này kể từ khi biết Bộ Phương ở trong hoả đầu quân tu luyện tài nấu nướng, bỗng nhiên hết sức hưng phấn, muốn cùng tới đây.
Bản thân tài nấu nướng của Nghê Nhan đã vô cùng lợi hại, nhưng khát vọng đối với thức ăn ngon đồng dạng không thấp, có thể ăn thức ăn của Bộ lão bản chính là cơ hội hiếm có.
Mấy ngày tiếp theo, Bộ Phương không làm quá nhiều món ăn giống lúc trước, bởi vì thân phận của hắn đã bị Nghê Nhan và Đường Ngâm nhận ra, cho nên hắn lại khôi phục vẻ lãnh đạm lúc trước, mỗi lần nấu nướng số lượng món ăn cũng có hạn .
Ngụy Đại Phúc đã sớm lĩnh ngộ sự đáng sợ Bộ Phương, từ lâu đã không dám đối phó với Bộ Phương, đưa tất cả nguyên liệu nấu ăn linh khí cho Bộ Phương sử dụng, để Bộ Phương có thể tận tình nấu nướng.
Có đủ nguyên liệu nấu ăn linh khí, Bộ Phương vốn muốn một hơi nấu nướng toàn bộ món ăn có thể làm cho Hệ Thống hài lòng, nhưng làm mấy món ăn ngược lại cũng không thành công, hoàn toàn không còn cảm giác nấu nướng thành công lúc trước.
Điều này làm cho Bộ Phương có chút nhức đầu.
Theo thời gian trôi qua, không khí tron Tây Huyền Thành cũng ngày càng khẩn trương, bên ngoài Tây Huyền Thành thường xuyên xuất hiện tiếng thú rống.
Hiện giờ Tây Huyền Thành cũng không cho phép tự tiện ra khỏi thành, bởi vì một khi ra khỏi thành, sẽ rất dễ dàng đụng phải linh thú công kích, rơi vào nguy hiểm, vì bảo vệ sự an toàn của dân chúng, tất cả mọi người đều không cho phép ra khỏi thành.
- Xèo xèo.
Mùi đồ ăn nồng đậm từ trong lều vải mãnh liệt tuôn ra, nhiệt khí cuồn cuộn, giống như một con trường xà uốn lượn.
Bộ Phương cầm cái muỗng, khẽ nghiêng nồi, nhất thời món ăn trong nồi được múc vào muỗng, chuẩn bị bày lên chiếc mâm sứ trên bàn.
Màu sắc tươi đẹp, món ăn linh khí tỏa hương khắp nơi, mùi vị rất ngon, chỉ cần nhìn bên ngoài đã khiến người ta cảm thấy vô cùng thèm ăn.
Nghê Nhan rất thoải mái ngồi bên cạnh, nhìn món ăn của Bộ Phương, không chút khách khí dùng đũa gắp vào trong miệng.
Nghê Nhan thật sự bội phục món ăn của Bộ Phương, bởi vì trình độ khống chế đối với nguyên liệu nấu ăn linh khí trong món ăn của Bộ Phương thật sự đạt đến tình cảnh không thể tưởng tượng, có thể hoàn hảo giữ lại linh khí trong món ăn, đây là chuyện vô cùng khó khăn.
Đối với loại kỹ thuật này, Nghê Nhan cũng có chút động tâm.
- Mỹ vị!
Nghê Nhan lè lưỡi, liếm một vòng chung quanh đôi môi đỏ mọng, cười nói.
Nhưng trên khuôn mặt chữ điền lại hoàn toàn không có vẻ vui mừng, hắn ngồi trên ghế, nhíu chặt hai hàng chân mày, mặc dù mùi vị của những món ăn này thật sự rất ngon, nhưng so với cái được gọi là Hoa Tích vẫn kém hơn rất nhiều.
Không có món ăn nào có thể đạt được yêu cầu đánh giá của Hệ Thống, Bộ Phương cũng không khỏi có chút nóng nảy.
. . .
Bên ngoài Tây Huyền Thành chừng trăm dặm chính là lộ khẩu Thập Vạn Đại Xuyên kéo dài miên man.
Thập Vạn Đại Xuyên từ xưa tới nay nổi danh là hiểm trở, cho dù là thất phẩm Chiến Thánh cường giả cũng không dám tùy tiện bước vào.