Quả cầu năng lượng kia hung hăng đập đến Tiểu Bạch đang vọt đến.
Một tiếng nổ, không trung đều sáng rực lên, nổ mạnh phát sinh ở không trung, vô số dòng khí cuồn cuộn nổi lên.
Phía trên vòm trời, một quả cầu năng lượng thật lớn bao vây thân hình của Tiểu Bạch, bên trong màng tối đen kia mang theo một ít huyết sắc. Năng lượng kia tràn ngập hiệu quả ăn mòn, tựa hồ đang muốn ăn mòn hoàn toàn Tiểu Bạch.
Thân hình Đường Ngâm chấn động, trên mặt nhất thời toát ra một tia lo lắng. Thủ đoạn của yêu nhân Tu La Môn này ác độc vô cùng, chân khí của bọn họ cư nhiên còn có công hiệu ăn mòn, quả thật ghê tởm.
Tiểu Bạch không biết có thể ngăn trở được hay không.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, cũng phát hiện Bộ Phương cư nhiên không có lo lắng nào, trong mắt vẫn là lạnh nhạt như trước, ánh mắt nhìn cường giả Tu La Môn trong không trung kia như đang nhìn một người chết.
Cường giả Tu La Môn nhìn thấy Tiểu Bạch bị quả cầu năng lượng lớn kia bao vây, nhất thời ở trên không trung cười phá lên!
Chỉ là tiếng cười của hắn rất nhanh liền ngừng lại, bên trong ánh mắt của hắn, quả cầu năng lượng kia đột nhiên bị xé rách, một đạo thân hình trắng nõn mập mạp từ trong quả cầu năng lượng kia lần nữa nhảy ra.
Cả người Tiểu Bạch đều bóng lưỡng, chân khí ăn mòn kia cư nhiên không lưu lại bất kỳ vết thương nào trên người hắn!
- Cái này…
Trong lòng cường giả Tu La Môn kia nhất thời lạnh run, sau đó trong ánh mắt của hắn là một quyền của Tiểu Bạch đã đập đến.
Ầm!
Lực đạo thật lớn hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn. Cả người của hắn liền xoát một tiếng bị một quyền của Tiểu Bạch đập rơi lên mặt đất. Trận pháp năm tấm ngọc phù kia cũng rời khỏi bàn tay hắn, trôi nổi trên không trung.
Tiểu Bạch ầm ầm rơi xuống đất, đôi mắt màu tím càng lúc càng lạnh lùng, hào quang chuyển động, làm cho nhóm binh sĩ chung quanh theo bản năng lui về phía sau.
Hai quân đang chém giết cũng ngừng lại chiến đấu, đều giục ngựa đứng phía sau hai phương, quan sát trận chiến đấu này từ xa.
Mặc Lâm cùng Chu Việt đều rõ ràng, trận chiến này chính là mấu chốt quyết định thắng bại. Nếu là cường giả Tu La Môn chiến thắng, vậy quân thứ ba Tây Huyền Quân chạy trời không khỏi nắng, nếu là viên thiết tròn kia chiến thắng, kết quả cuối cùng của trận chiến này khó mà có thể nói.
Trong đá vụn truyền đến tiếng nổ, cường giả Tu La Môn kia từ bên trong lao ra, hắc bào trên người hắn đều là rách nát không ít, lộ ra thân hình cường tráng bên trong.
Tử quang trong Cơ Giới Nhãn của Tiểu Bạch chợt lóe, cánh tay hóa thành thanh Đại Khảm Đao, thân hình lần nữa nổ phóng ra, ánh đao lóe lên, đao khí tung hoành.
Cường giả Tu La Môn bạo rống lên, trong tay xuất hiện thêm một cây trường mâu chiến đấu cùng một chỗ với Tiểu Bạch.
Trong lòng hắn lửa giận mãnh liệt nổi lên, muốn hoàn toàn đập vỡ viên thiết cầu này, chỉ là hắn rất nhanh liền phát hiện… chính mình hoàn toàn không phải đối thủ của con rối này a!
Lực lượng của con rối kia phi thường cường đại, mỗi một lần công kích đều là đập hắn bạo lui. Tiếp tục vài lần, khăn che miệng của hắn cũng bị nổ rách, máu vẩy ra.
Một đao quét ngang qua, hắn cảm thấy chỗ ngực chợt lạnh, một đao này thiếu chút nữa chém đứt hắn thành đôi. Đôi mắt cường giả Tu La Môn co rụt lại, biểu hiện hoảng sợ liền hoàn toàn biểu lộ ra.
Hắn vài lần suýt nữa hóa thành vong hồn dưới thanh đao của con rối kia, rốt cục hiểu được chênh lệch giữa hắn cùng Tiểu Bạch, trong lòng chợt lạnh.
Liếc mắt nhìn Bộ Phương đang đứng lạnh nhạt nhìn hắn, khóe miệng nhất thời nhếch lên, lộ ra một vẻ độc ác!
- Đây chỉ là một con rối mà thôi! Nếu là con rối thì sẽ có người điều khiển, giết người điều khiển như ngươi, ta thật muốn nhìn xem con rối này còn có thể giết ta được hay không!
Cường giả Tu La Môn tùy tay phất lên, nhất thời một đạo hào quang màu đen từ trong bàn tay hắn nổ phóng ra, nhanh chóng lớn mạnh lên.
Ầm! !
Một tiếng nổ, một con kỳ đà đen thật lớn rơi xuống đất. Ánh mắt của con kỳ đà kia chuyển động qua lại, sau đó sát ý bạo nổ, bốn chân lướt nhanh trên mặt đất, mang theo sóng âm mạnh mẽ, bay nhanh đến chỗ Bộ Phương.
Mồm to mở ra, mùi tanh ngập trời dâng lên, răng nanh bén nhọn kia lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Đây cư nhiên là một con linh thú cấp bảy!
Sắc mặt Đường Ngâm đại biến, chỉ là bản thân hắn giờ phút này cũng đã trọng thương rồi, làm sao có thể ngăn trở nổi con kỳ đà linh thú khổng lồ kia!
Tiểu Bạch muốn viện trợ, chỉ là bị cường giả Tu La Môn kia gắt gao giữ lại, cho dù phải kháng cự cực khổ với song đao của Tiểu Bạch nhưng cường giả hắc bào kia vẫn gắng gượng giữ chặt lấy Tiểu Bạch.
Hắn không ngừng cười to, trong đôi mắt đều toát ra vẻ hưng phấn!
- Cục cưng nhỏ! Cắn chết người này cho ta! Trở về sẽ thêm đồ ăn ngon cho con! Ha ha ha! !
Đây là một đầu linh thú hắn nuôi dưỡng, tu vi rất cường đại, hắn tin tưởng Bộ Phương Chiến Hoàng lục phẩm tuyệt đối sẽ bị ăn trong một ngụm…
Hắn vẫn gắng gượng không thả ra con kỳ đà khổng lồ này, vì không muốn hấp dẫn chú ý của đám cường giả Thiên Cơ Tông. Bởi vì một khi con kỳ đà khổng lồ này đi ra ngoài, cho dù là một tòa thành trì… cũng có thể bị tàn sát sạch sẽ! Chuyện tình thu hút ánh nhìn như vậy… Đại Tế Ti không cho phép bọn họ thực hiện!
Vảy cả người kỳ đà khổng lồ đều tản ra hào quang, thân hình đang vặn vẹo, bốn móng vuốt đong đưa qua lại nhanh lẹ, tiếng vang rầm rầm…
Sắc mặt Chu Việt phía sau Bộ Phương cũng biến hóa, tất cả binh sĩ nơi này, sắc mặt đều không còn chút huyết sắc nào. Loại quái vật lớn này, quả thực chính là tồn tại như ác mộng!
Ngửi thấy mùi tanh ghê tởm kia, Bộ Phương nhất thời nhíu mày, ghét bỏ bĩu môi.
Trong tay khói nhẹ lượn lờ, nhất thời một thanh thái đao tối đen hiện lên trong tay hắn.
Thái đao? !
Trong mắt cường giả Tu La Môn kia hiện lên một chút khinh thường, một thanh thái đao thì có tác dụng cái rắm gì.
Gừ! !
Một tiếng rống to, kỳ đà khổng lồ kia cư nhiên là một ngụm nuốt Bộ Phương vào bụng.