Bên trong Tây Huyền Thành, thần tình thành chủ Khổng Diêu tràn đầy cung kính đi theo phía sau một nữ tử dáng người thon thả, bên người hắn còn là đứa con lớn nhất Khổng Hiên của hắn. Trên mặt Khổng Hiên không chỉ có cung kích, còn có ái mộ khó có thể che giấu.
Trong lòng Khổng Hiên phi thường nóng rực, nhìn thấy thân hình nữ tử trước mắt mà nhịn không được run rẩy. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như vậy, điều này khiến hắn vừa gặp mặt đã ái mộ.
Tam trưởng lão Thiên Cơ Tông, Nghê Nhan, nghe nói là một Chiến Thành bát phẩm, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối, dung mạo tuyệt mỹ, toàn thân đều tản ra mị lực khiến người ta khó có thể kháng cự, Khổng Hiên bị mê hoặc thật sâu sắc.
Nghê Nhan chắp tay sau lưng chậm rãi đi phía trên Tây Huyền Thành, tóc đen như thác nước buông xõa sau lưng. Nàng vừa ngẩn đầu, phần da thịt trắng nõn lộ ra mấy phần hồng nhuận, mắt to tròn nhìn chằm chằm vòm trời đen kịt phía xa xa kia.
- Các ngươi chỉ phái quân thứ ba Tây Huyền Quân đi trợ giúp Mạc La Thành thôi sao?
Nghê Nhan thản nhiên nói, thanh âm của nàng có chút thanh lãnh.
- Nghê trưởng lão, ngươi cũng đừng coi khinh quân thứ ba Tây Huyền Quân của chúng ta. Tuy nhánh quân đội này là nhánh quân đội kém cỏi nhất trong Tây Huyền Quân nhưng vẫn là mạnh mẽ hơn nhiều bộ đội tinh nhuệ của đại thành bình thường, làm viện quân trợ giúp Mạc La Thành như vậy cũng đã là đủ lắm rồi.
Khổng Hiên phi thường tự tin nói.
Khổng Diêu cũng chỉ cười cười sờ sờ râu của hắn, hắn chính là tin cậy vào phần tự tin này của con trai mình. Làm thành chủ Tây Huyền Thành, tọa trấn tây bắc nhiều năm như vậy, rất ít có nguy hiểm gì có thể ảnh hưởng đến Tây Huyền Thành, cho nên hắn thật không quá lo lắng.
Nghê Nhan nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Khổng Hiên tuấn lãng phi phàm, thập phần tự tin kia, nói:
- Nếu là quân thứ ba Tây Huyền Quân đi trợ giúp bị tiêu diệt thì sao?
- Không có khả năng này…
Khổng Hiên nói.
- Ha hả… nếu là Mạc La Thành bị đánh bại, vậy là tương đương với việc địch nhân đã áp sát một đường sinh mệnh của Tây Huyền Thành. Tây Huyền Thành lâm vào vòng bao vây chật kín của địch nhân, ta không biết Tây Huyền Thành các ngươi còn có hậu thủ gì, nhưng ta đến viện trợ là phòng ngừa yêu nhân Tu La Môn tùy ý giết chóc. Về phần sống chết của Tây Huyền Thành… không quan hệ gì với ta.
Nghê Nhan cười lạnh lùng, tâm tình của nàng hiện tại thật không tốt lắm, liếc mắt nhìn hai cha con này một cái, nói xong câu này liền xoay người thản nhiên rời đi.
Khổng Diêu cùng Khổng Hiên nhất thời cứng đờ tại chỗ, liếc mắt nhìn lẫn nhau.
- Phụ thân… bằng không vẫn là phái thêm quân thứ nhất đi một chuyến đi. Nghê trưởng lão nói cũng rất có lý.
Khổng Hiên nghĩ nghĩ một lát liền nói như vậy.
- Chuyện này con tự làm chủ đi.
Khổng Diêu sờ sờ râu, khẽ cười nói.
……..
- Thật không biết ngươi chỉ là một Chiến Hoàng lục phẩm thôi sao… có vốn liếng mà dám càn rỡ như vậy.
Cường giả Tu La Môn trôi nổi trong hư không, trong tay nâng lên năm tấm ngọc phù, trận pháp vẫn xoay tròn như trước, không ngừng có tinh phách màu trắng đang kêu rên tiến vào trong đó.
Trận pháp này quả thật quá tà ác, mâu quang của Bộ Phương sau khi nhìn quét qua một tầng nơi trận pháp, liền nhíu mày.
- Bộ tiền bối, người này là yêu nhân của Tu La Môn… Tu vi rất mạnh, bọn họ hiện giờ chính là chủ đạo gây ra chiến tranh của Thanh Phong Đế Quốc, thu được vô số tinh phách cùng linh hồn, tuyệt đối là có một âm mưu lớn gì phía sau, chúng ta cần phải ngăn cản hắn lại!
Đường Ngâm ôm ngực, khóe miệng tràn ngập máu tươi, nói.
- Tu La Môn?
Bộ Phương nhíu nhíu mắt, đây lại là thế lực hắn chưa từng nghe nói qua, bất quá chuyện này có quan hệ gì với hắn chứ.
- Om sòm! Tu La Môn chung quy vẫn sẽ lần nữa quật dậy, các ngươi ai dám ngăn cản Tu La Môn quật dậy, đều phải nhận lấy kết cục là chết!
Cường giả kia quát lớn một tiếng, hơi thở trên người càng thêm cường thịnh, trong đôi mắt giống như có lưu quang bắt đầu khởi động.
Một tiếng gió phần phật xẹt qua, cường giả Tu La Môn cư nhiên xuất hiện ở trước mặt Bộ Phương, một trảo nở rộ ra hào quang huyết sắc, trên đó còn quanh quẩn chân khí tối đen, vồ về phía Bộ Phương.
Chiến Hoàng lục phẩm, thật đúng là không đáng để hắn đặt vào mắt, bất quá có thể thu hoạch được tinh phách của một tôn Chiến Hoàng lục phẩm cũng là rất không tệ!
Hắn không hề lo lắng việc Bộ Phương có thể ngăn cản được một chiêu này hay không, uy lực của một trảo này của hắn cũng không phải Chiến Hoàng lục phẩm bình thường có thể ngăn cản. Mà Chiến Thánh thất phẩm của Thiên Cơ Tông đã sớm trọng thương, cũng không có năng lực đỡ nổi một trảo này.
Cho nên… ở trong mắt hắn, Bộ Phương ắt hẳn phải chết!
Keng! !
Một bàn tay sắt thép thật lớn đột nhiên chắn ở trước mặt hắn, một trảo huyết sắc kia hung hăng nện lên bàn tay sắt thép, phát ra tiếng vang kịch liệt.
Sắc mặt cường giả Tu La Môn ngưng trọng, thân hình mơ hồ lui về phía sau.
Dòng khí cuồng bạo bắt đầu khởi động bốn phía, cuồn cuộn nổi lên hàng vạn hàng nghìn bão cát.
Bộ Phương lạnh nhạt khoanh tay đứng đó, nhìn nhìn cường giả Tu La Môn lui về phía sau kia.
Cơ Giới Nhãn của Tiểu Bạch đã hóa thành màu tím sẫm, lại một lần nữa khởi động hình thức mắt tím.
Đường Ngâm nhìn thấy thân hình của Tiểu Bạch xuất hiện, trong lòng bỗng nhiên kích động không thôi. Hắn biết Tiểu Bạch này rất mạnh, cho dù là Chiến Thánh bát phẩm cũng đánh không lại Tiểu Bạch. Đã có Tiểu Bạch ra tay… vậy hẳn là ổn thỏa rồi!
Ầm! !
Tiểu Bạch cái gì cũng không nói, lập tức liền xông ra ngoài, tốc độ cực nhanh, mạnh mẽ phóng ra, nhảy lên cao cao, lôi cuốn một cỗ áp khí mênh mông vọt tới trước mặt cường giả Tu La Môn.
- Cái gì? !
Cường giả Tu La Môn lúc này trong lòng vô cùng khiếp sợ, hắn thật không ngờ viên thiết tròn này cư nhiên có thể ngăn trở một kích của hắn.
- Quả nhiên có vốn liếng để càn rỡ a!