Bước vào bên trong phủ đệ, trong phủ đệ này cũng có một vùng thiên địa khác. Phủ đệ chỉ là một cánh cửa lớn, ở trong đó cư nhiên là một sàn vật thật lớn. Trên sàn vật có không ít binh sĩ mặc khôi giáp đang được huấn luyện, mồ hôi chảy như mưa.
- Thấy rồi chứ, đây là sàn vật huấn luyện của Tây Huyền Quân, có thể ở trong đó huấn luyện đều là tinh nhuệ chân chính trong Tây Huyền Quân ta, là trải qua nghiêm khắc lựa chọn mới có thể đủ tinh anh tiến vào trong đó. Người bình thường căn bản không có cơ hội có thể tiến vào.
Lưu Đầu Nhi đi phía trước, chắp tay ra sau, ngẩng đầu bước đi, ngạo nghễ nói.
Bộ Phương liếc mắt nhìn nhóm binh sĩ bên trong sàn vật kia, mặt không chút thay đổi. Tu vi của những binh lính này không kém, phần lớn đều ở khoảng Chiến Cuồng tam phẩm, quả thật có thể nói là tinh nhuệ trong Tây Huyền Quân.
Bất quá Bộ Phương căn bản không cảm thấy hứng thú với những điều này, mục tiêu của hắn là nhập Hỏa Đầu Quân, trở thành một đầu bếp hành quân mà thôi. Có thể sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ, đạt được mảnh ghép bộ dụng cụ Thần Bếp cuối cùng mới là chuyện tình hắn quan tâm nhất.
Tác dụng của bộ dụng cụ Thần Bếp lớn bao nhiêu, Bộ Phương có được Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao chính là rõ ràng hơn ai hết. Cho nên Bộ Phương vạn phần chờ mong đối với bộ dụng cụ Thần Bếp thứ hai này. Hơn nữa bộ dụng cụ Thần Bếp này khẳng định cũng có thể làm cho tay nghề nấu nướng của hắn tăng lên một khoảng cách lớn, có thể nấu ra món ăn càng thêm mỹ vị.
Trong lúc nhất thời, Bộ Phương không cẩn thận lại nghĩ đến thất thần, Lưu Đầu Nhi nói gì hắn đều không nghe thấy.
Đi theo Lưu Đầu Nhi một lúc lâu, đi ngang qua sàn vật kia liền đi đến một góc hẻo lánh bên trong phủ đệ. Nơi này có chút hỗn loạn, chồng lắp rất nhiều đá vụn.
Lưu Đầu Nhi cũng dừng lại nện bước, xoay người, cười như không cười nhìn nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương sửng sốt, người này như thế nào đột nhiên dừng lại rồi?
Hắn nhíu mày, nhìn nhìn một vùng hoang vắng chung quanh, đá vụn rải rác đầy đất, thật rõ ràng không phải chỗ báo danh quân đội gì.
Lưu Đầu Nhi này… đang muốn làm gì đây a.
Một trận tiếng bước chân hỗn độn vang lên, sau đó là một trận thanh âm ồn áo náo động truyền đến. Phía sau Bộ Phương rậm rạp một đám thanh niên dáng vẻ lưu manh.
Những thanh niên này nước da ngăm đen, đều không có ý tốt gì nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Sao, Lưu Đầu Nhi, lại muốn để cho một tên tiểu tử ngốc đến gia nhập Tây Huyền Quân a.
- Hắc hắc, nhìn bộ dáng non chẹt này không chừng còn là thiếu gia nhà giàu đây!
- Thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ bé thì càng tốt a. Tiền tài trên người khẳng định rất nhiều, một phiếu này của chúng ta… không thiệt!
………
Thanh âm líu ríu vang lên, vang vọng tại góc hẹp bị bỏ hoang này, quanh quẩn lên, mang theo một tia cảm giác khiến người khác ghê tởm.
Tiểu Bạch đi theo phía sau Bộ Phương, Tiểu Bạch nâng lên bàn tay béo núc, sờ sờ đầu trụi lủi, trong Cơ Giới Nhãn lóe ra hồng mang.
Khóe miệng Lưu Đầu Nhi nhếch lên, híp mắt nhìn nhìn Bộ Phương. Hắn tìm một khối tảng đá lớn, khóa chân, ngồi lên, ung dung nhìn nhìn Bộ Phương.
- Tiểu tử, muốn tiến vào quân đội không giả nhưng đừng mong đi cửa sau. Tây Huyền Quân chúng ta là một quân đội chính quy, đều là phải lên chiến trường cùng địch chân chém giết đao thương thật sự. Thiếu gia được nuông chiều từ bé như các ngươi làm sao có thể ăn được loại khổ sở này a. Đại gia ta đây là muốn tốt cho ngươi.
Lưu Đầu Nhi hí mắt nhìn nhìn Bộ Phương nói.
- Ta đây là suy nghĩ cho tính mạng của các ngươi, cho nên a… vẫn là ngoan ngoãn nghe theo lời nói của đại gia ta đi, lấy ra tiền tài trên người ngươi, để đại ca chúng ta vui vẻ một chút, sau đó ngoan ngoãn về nhà đi.
Trong đôi mắt của Lưu Đầu Nhi nhìn nhìn Bộ Phương mang theo vài phần khinh thường, đối với đám đệ tử nhà giàu da thịt mềm mại nõn nà này hắn gặp quá nhiều rồi. Bọn họ làm chuyện tình này cũng không phải lần một lần hai rồi.
Những đệ tử nhà giàu da thịt non mềm này có thể chưa từng gặp qua máu, trên chiến trường chỉ có thể làm vật hi sinh, hại không ít bản thân còn hại cả đồng bọn quân đội của mình. Cho nên những tên mặt trắng muốn gia nhập vào quân đội, chọn lựa bình thường là không qua được, bình thường thích đi cửa sau.
Mà sau khi tiến vào cửa sau, phần lớn đều rơi vào tay Lưu Đầu Nhi này. Đối với những con dê béo này, Lưu Đầu Nhi mới sẽ không nhân từ nương tay, có thể xé rách tuyệt đối xé rách.
Bộ Phương một chút cũng không lo lắng, tuy bị một đám thanh niên dáng vẻ lưu manh, tỏ ra không chút ý tốt vây quanh, nhưng vẫn thật bình tĩnh cùng thong dong. Phần bình tĩnh cùng thong dong này làm cho ý cười trào phúng trên mặt Lưu Đầu Nhi không tự chủ thu hồi lại.
Bộ Phương nhíu mày, đối với nhóm người chung quanh bất quá là binh sĩ khoảng Chiến Cuồng tam phẩm thôi, hắn căn bản không chút để ý, cũng không cần Tiểu Bạch ra tay, với tu vi hiện tại của hắn cũng đã đủ đè ép tới đám người này rắm cũng không dám phóng.
Nhưng hắn để ý chính là Lưu Đầu Nhi có thể để hắn gia nhập quân đội không, đặc biệt là gia nhập Hỏa Đầu Quân.
Nếu không thể, hắn liền phải tiếp tục nghĩ biện pháp, kia thật sự là phiền toái rồi.
- Tiểu tử giả vờ ngốc gì chứ! Không nghe Đầu Nhi nói sao, nhanh giao ra kim tệ trên người ngươi đi!
Một thanh niên đầu trọc trừng mắt lớn, ba bước vọt đến trước mặt Bộ Phương, nhe răng trợn mắt hung tợn nói với Bộ Phương.
Bất quá Bộ Phương cũng liếc mắt nhìn hắn, liền lười để ý hắn, mà là nhìn về phía Lưu Đầu Nhi, thản nhiên mở miệng nói:
- Ngươi có thể an bài cho ta tiến nhập quân đội không?
Lưu Đầu Nhi sửng sốt, người chung quanh cũng đều sửng sốt, sau đó liền phá lên cười.
Thanh niên đầu bóng lưỡng kia lại cười toe toét, dùng ánh mắt giống như nhìn thấy ngốc tử nhìn nhìn Bộ Phương.
- Lưu Đầu Nhi, đây là kẻ ngốc ngươi ở đâu tìm đến vậy a. Nhìn tư thế này cư nhiên còn muốn gia nhập quân đội…
Thanh niên đầu bóng lưỡng cười to không thôi.
Lưu Đầu Nhi cũng nở nụ cười một hồi lâu, mới ngừng lại, sau đó nhìn về phía Bộ Phương nói:
- Ta đương nhiên có thể an bài cho ngươi, nhưng ngươi cảm thấy được ta sẽ an bài cho ngươi sao? Liền loại con nhà giàu hỗn ăn chờ chết như ngươi sao, nếu tiến vào quân đội, thì chính là một tên tai họa!
- A… vậy ý tứ của ngươi chính là có thể an bài đúng không?
Bộ Phương nghiêm túc hỏi.
- Đó là đương nhiên, Lưu Đầu Nhi ta tốt xấu gì cũng là một đội trưởng tiểu đội, an bài một vị trí… Từ từ, tiểu tử ngươi quản nhiều như vậy làm gì chứ, mau giao ra kim tệ trên người ngươi, sau đó cút khỏi đây là được rồi!
Lưu Đầu Nhi nhướng mày, phất phất tay.
Thanh niên đầu bóng lưỡng kia nhất thời nhếch miệng cười, nhéo nhéo nắm tay, xương cốt va chạm vang lên tiếng vang rắc rắc.
- Tiểu tử, thời điểm có thể ngoan ngoãn liền thức thời đi. Đối với tên mặt trắng như ngươi, ta thấy nhiều rồi… Giao ra kim tệ đi, nói không chừng có thể miễn một chút nỗi khổ đau da thịt, nếu không…
- Nếu không cái gì?