Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 285: Không thể tránh khỏi một trận chiến (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Năm đạo bóng người đều bị đập bay, va đập lên tường thành, tạo thành một lỗ to trên tường thành.

Mũ trùm đầu trên đầu nhóm người này đều vỡ vụn, lộ ra gương mặt tái nhợt. Sắc mặt bọn họ trắng bệch có chút cổ quái, hoàn toàn không có chút huyết sắc nào.

Nhóm người này hiển nhiên không có dự đoán được chiến lực đáng sợ của Tiểu Bạch, trong mắt đều toát ra vẻ không tin nổi. Con rối máy đứng lên ngạo nghễ, như ma thần không thể chiến thắng.

- Đây rốt cuộc là quái vật gì? Thanh niên kia lại là ai… trong Nam Thành khi nào xuất hiện nhân vật đệ nhất như vậy, vì cái gì chúng ta đều không thu được tình báo gì?

Một đạo bóng người phun ra một ngụm máu, hung ác nham hiểm nói.

Những người khác cũng là mê mang, nhưng thời gian những người này mê mang còn không qua bao lâu, mấy người này liền lấy ra từ trong ngực một bình ngọc tối đen. Bình ngọc lóe sáng, từ bên trong xuất hiện mấy viên đan dược.

Năm người không chút do dự nuốt vào đan dược.

Sau khi nuốt vào đan dược, hơi thở của năm đạo bóng người lần nữa kéo dài, cơ hồ muốn đột phá cánh cửa thất phẩm.

- Quản hắn là ai a, mặc kệ là ai trở ngại, chúng ta đều phải hoàn thành nhiệm vụ của Đại Tế Ti… Cho dù chết, cũng không thể lùi bước!

Ánh mắt của năm người hoàn toàn đỏ lên, giống như dã thú cuồng bạo, hơi thở bùng nổ, bay nhanh xông kích về phía Tiểu Bạch.

Trong mắt của Tiểu Bạch không hề có chút nhân từ, sát ý mạnh mẽ xuất hiện. Sau đó con rối nhún người, hóa ra một thanh Đại Khảm Đao thật lớn.

Thân hình đột nhiên dịch chuyển, biến mất tại chỗ.

Thổi phù một tiếng, máu tươi vung vẩy ra, một đạo bóng người trực tiếp bị một đao của Tiểu Bạch trảm bay, thân hình cả người lao về trước vài bước, cuối cùng vô lực ngã xuống đất.

Ở phía xa xa, cả người mọi người đều run lên.

Tiếu Vũ ngã phịch xuống đất, ngồi vững vàng trên nóc nhà, tâm thần đều đang run lên.

Mẹ nó, cái này… con rối Tiểu Bạch này vì cái gì có thể khủng bố như vậy? Giết người cư nhiên không chút do dự nào, một đao kia… quả thực làm cho Tiếu Vũ cảm thấy cổ chính mình có chút rét lạnh.

Mọi người vốn nghĩ rằng sẽ phát sinh một hồi đại chiến nhưng kết quả cũng làm cho bọn họ cảm thấy có chút không nói nổi.

Bởi vì chiến đấu ở đây hoàn toàn hóa thành đơn phương giết hại.

Tiểu Bạch tiến hành giết hại năm người này một cách vô tình…

……..

Phía trên thuyền lớn, bên trong Hãn Hải.

Cơ Thành Vũ cười phóng túng không thể kiềm chế, tiếng cười vang vọng truyền khắp bốn phía.

Liên Phúc sờ Lan Hoa Chỉ, ánh mắt nhíu lại, mũi chân điểm nhẹ lên lá thuyền con, thân hình cư nhiên trôi nổi nhẹ nhàng, đạp lên khoảng không mà đi.

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn, phía trên thân kiếm trường kiếm tản ra mũi nhọn lạnh lẽo.

- Đây là Huyền Tiêu Kiếm bệ hạ ban cho tạp gia, tạp gia đều không nỡ dùng… Hiện giờ, hãy dùng thanh kiếm này đến trấn áp Vũ Vương ngươi trở về đi.

Liên Phúc lạnh lùng nói, giọng nói bén nhọn cơ hồ trở nên khàn khàn.

Cơ Thành Vũ cười to, ngẩn đầu mạnh, trong đôi mắt tràn ngập bạo ngược cùng không cam lòng.

- Áp chế ta trở về? Liên đại tổng quản, ngươi cũng quá tự tin với thực lực của chính mình rồi đi?

Cơ Thành Vũ chậm rãi cởi bỏ áo choàng trên người, áo choàng màu đỏ kia rơi trên mặt đất, phát ra tiếng ầm vang.

Sau đó, bên trong ánh mắt của Liên Phúc, hơi thở của Cơ Thành Vũ cư nhiên bắt đầu mạnh mẽ lên.

Khóe miệng Triệu Như Ca nhếch lên, bay bổng lùi lại, Cơ Thành Vũ hơi thở không ngừng dồn dập, hắn nhíu chặt mi.

Cơ Thành Vũ hiện giờ đã sớm không còn là Cơ Thành Vũ của lúc trước nữa rồi…

Ầm! !

- Cảnh giới Chiến Thánh, bổn vương thật muốn kiến thức thử xem. Liên đại tổng quản, ngươi cũng đừng làm cho bổn vương thất vọng a!

Cơ Thành Vũ bước ra từng bước, cư nhiên trôi nổi trên hư không, đạp khoảng không mà đi, cả người giống như một tôn ma thần viễn cổ, hơi thở thập phần cường thịnh.

Bị phong ấn tu vi, Cơ Thành Vũ hiện giờ đã phá vỡ phong ấn, cư nhiên liền bước vào cảnh giới thất phẩm? Điều này làm sao có thể… lúc này mới trải qua bao lâu a?

Đôi mắt Liên Phúc co rụt lại, tâm thần run lên.

Bàn tay Vũ Vương vung ra, cười to phóng túng, một cây trường kích xuất hiện trong tay hắn, bị hắn gắt gao cầm lấy, chân khí xoay tròn, một cỗ hơi thở tối đen từ trên cánh tay hắn lan tràn ra.

Trường kích vung lên, lực áp bách đáng sợ làm cho tâm thần Liên Phúc cũng run lên.

- Giết!

Cơ Thành Vũ gầm lên.

Nắm lấy trường kích, cả người trực tiếp giẫm xuống, cuộn sóng của biển rộng cũng gợn lên từng cơn, xông về phía Liên Phúc.

Trường kiếm vung ra, Lan Hoa Chỉ sờ dọc, Liên Phúc than nhẹ, tóc bạc phất phơ, kiếm thét giữa trời cao.

Một trận chiến này… cuối cùng vẫn là không thể tránh né.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️