Đối mặt với yêu cầu cao tận trời của thiếu niên cao ngạo trước mắt này, Bộ Phương cũng không biết nên nói cái gì.
Cư nhiên có người muốn mua Tiểu Bạch, đây quả thực… ánh mắt quá độc đáo rồi. Bộ Phương nghiêng đầu đánh giá Tiểu Bạch béo núc một phen. Tên này đến cái đuôi còn không có điểm đặc biệt nào, còn đặc biệt béo, cư nhiên có người có thể coi trọng hắn.
Tiểu điếm khắp ở Đế Đô, nhiều người có tiền ra ra vào vào, đều không có người nói ra muốn mua Tiểu Bạch, thiếu niên trước mắt này cư nhiên khủng bố như thế.
- Tiểu Bạch, ngươi nghe thấy gì không hả, thì ra trên thế giới này còn có thể có người tán thưởng ngươi.
Bộ Phương vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ bụng béo núc của Tiểu Bạch, nghiêm túc nói.
Trong mắt Tiểu Bạch lóe ra hồng mang, bàn tay giống như quạt hương bồ nâng lên, sờ sờ cái đầu tròn vo của mình… vẻ mặt ngây ngốc.
- Thế nào? Ra giá đi.
Khóe miệng thiếu niên nhếch lên, cười cười nhìn Bộ Phương.
Một đám đứa nhỏ cùng hạ nhân đi phía sau thiếu niên này bao vây chung quanh, cũng dùng ánh mắt trêu tức nhìn nhìn Bộ Phương.
Tiếu gia Nam Thành cái gì nhiều nhất? Tiền a! Là một trong những tài phiệt của Nam Thành, tuy thế lực không phải thâm căn cố đế nhưng nhiều năm dựa dẫm vào vị buôn bán hàng đầu Tiếu Mông, lời được không ít tiền. Dù sao Tiếu Mông là từ Tiếu gia Nam Thành đi ra, mánh lới cũng không nhỏ.
- Không được, ngươi nuôi không nổi hắn.
Bộ Phương cuối cùng tựa hồ nhớ ra cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc tiếc nuối, lắc lắc đầu, bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên kia.
- Bổn thiếu gia nuôi không nổi hắn? Nực cười… Một ngàn kim tệ, viên thiết này thuộc về ta!
Thiếu niên lạnh lùng cười, cảm thấy Bộ Phương đang khoác lác.
Một con rối viên thiết mà thôi, còn muốn khó đến lên trời hay sao, chả lẽ chuyên ăn nguyên tinh?
Một ngàn kim tệ… khóe miệng Bộ Phương cong lên, nhất thời nhìn thiếu niên này như nhìn tên ngốc. Đồ ăn thừa Tiểu Bạch bình thường tập luyện, tùy tiện lấy ra cũng không chỉ đơn giản là một ngàn tệ, ngươi muốn xin ăn sao?
- Một ngàn kim tệ… ha ha.
Bộ Phương mặt không biểu tình cười lạnh.
Tầm mắt Tiểu Bạch lóe lên, liếc mắt nhìn Bộ Phương, lại liếc mắt nhìn nhìn thiếu niên kia.
- Tên quê mùa nhà ngươi, cũng đừng được voi đòi tiên. Bổn thiếu gia coi trọng con rối này là vinh hạnh của hắn!
Thiếu niên tức giận a, một ngàn kim tệ mua một con rối thiết của ngươi, ngươi còn dám ngại ít? Nhãn giới của mấy tên quê mùa hiện tại đều cao như vậy sao?
Bộ Phương nhíu nhíu mày, miệng hơi vểnh lên, sau đó nhẹ thở ra một hơi, nói:
- Đừng nháo nữa, ngươi thật sự nuôi không nổi.
Đừng nháo em gái ngươi a! Đôi mắt thiếu niên ngưng trọng, vung tay, ầm một cái một túi kim tệ lớn nhất thời rơi trên mặt đất. Một gói túi tiền to rơi ra, mấy tấm kim tệ từ trong đó nhảy ra.
- Đây là hai nghìn kim tệ, đủ rồi chứ? Mẹ ta từng nói làm người không được quá tham lam!
Thiếu niên nói.
Bộ Phương khẽ thở dài một hơi, vươn tay, vỗ vỗ đầu thiếu niên:
- Đừng nháo nữa, muốn mua tên gia hỏa này, dùng kim tệ là không đủ đâu.
Thiếu niên trừng lớn hai mắt, nhìn nhìn bàn tay của Bộ Phương vỗ trên đầu hắn, cả người đều dại ra, chúng ta khi nào thì thân thiết như vậy rồi.
Sau đó chuyện tình càng khiến hắn trợn mắt há hốc mồm liền xảy ra. Chỉ thấy thanh niên trước mắt này vung ngón tay, một đạo nguyên tinh trong suốt xuất hiện trong tay hắn.
Bộ Phương trịnh trọng nói:
- Mua nó, phải dùng cái này.
Nguyên tinh… Ngươi con mẹ nó còn thật dám ra giá a. Con rối thiết này như thế nào có thể đánh đồng cùng nguyên tinh chứ?
- Ngươi đang nói cái gì…
Thiếu niên vốn đang nổi giận đùng đùng liền mở miệng chất vấn.
Nhưng thời điểm Bộ Phương vừa mới mở miệng, tay vung ra, tấm nguyên tinh kia bị hắn ném cho Tiểu Bạch. Nguyên tinh xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không trung, về sau “keng một tiếng rơi vào trong bụng không biết đã mở ra khi nào của thiết cầu kia.
“Cót két…
Tiểu Bạch khép bụng lại, giống như thanh âm nguyên tinh bị mài nhỏ vang lên, khiến cho thiếu niên cùng hạ nhân chung quanh cũng nổi da gà. Con rối thiết này thật… thật là ăn nguyên tinh a?
- Cho nên nói ngươi nuôi không nổi a, người quen biết ta đều biết, người như ta tuyệt đối sẽ không khoác lác.
Bộ Phương vỗ vỗ bụng béo của Tiểu Bạch, nghiêm túc nói.
Sau đó mang theo Tiểu Bạch rời khỏi đám người, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi xa, thiếu niên mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt trở nên sáng lên.
- Người này rốt cuộc là ai, con rối có thể ăn nguyên tinh, thật thần kỳ a! Ngay cả nguyên tinh còn có thể lấy ra… khẳng định không phải tên quê mùa gì! Chẳng lẽ là khôi lỗi sư được đại bá từ nơi nào mời đến sao?
- Vũ thiếu, người này là bạn của Yên Vũ tiểu thư, được an bài trong sương phòng xa xa…
Một hạ nhân biết được sự tình trong đó liền hạ thân mình nói.
- Hồ nháo! Sương phòng kia là địa phương người có thể ở sao? Nếu là bằng hữu của Yên Vũ tỷ làm sao có thể ở địa phương loại này? Rốt cuộc là kẻ ngốc nào an bài, ngươi nhanh đổi cho công tử này khách phòng tốt nhất đi!
Tiếu Vũ nhất thời không vui, cúi mặt xuống, quát lớn với hạ nhân kia.
Trên mặt hạ nhân kia cừng đờ, lĩnh mệnh mà đi.
Ánh mắt Tiếu Vũ sáng lên, thu hồi gói to kim tệ trên mặt đất, sau đó liền nhếch mông đi theo Bộ Phương.
- Tiền bối, giá cả chúng ta thương lượng kỹ càng đi a… mười tấm nguyên tinh? Bằng không hai mươi tấm đi?
……….
Lầu các Tiếu gia, là một đống phòng ốc có chút cũ kỹ. Một vài phòng ốc có dấu hiện năm tháng ở trong Tiếu phủ này, là đã tồn tại vào thời điểm Tiếu gian mới tiến nhập vào Nam Thành này. Những năm gần đây, sau khi tổ bối Tiếu gia phát triển ở Nam Thành này, rất nhiều phòng ốc đều được làm mới, nhưng chỉ có đống lầu các này vẫn được tiếp tục bảo tồn lại.
Tiếu Yên Vũ đẩy ra ván cửa cũ kỹ, cẩn thận bước vào trong đó.