Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 220: Vũ vương trong hoàng lăng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Chà chà... Đường đường là một Vũ Vương, dám ở Đế Đô tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hôm nay Vũ Vương điện hạ lại rơi vào kết quả thê thảm như vậy, phong mang ngày xưa hôm nay cũng hóa thành chảy nước sao? Thật đáng tiếc, đáng tiếc.

Trong hoàng lăng yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tràng cười trêu chọc, tiếng bước chân vờn quanh.

Nam tử cầm cây chổi thoáng khựng lại, đứng thẳng người, nhìn về phía người vừa phát ra tiếng chê cười, ánh mắt của hắn vô cùng tro tàn, sắc mặt không chút thay đổi.

Triệu Như Ca mặc một áo bào trắng, đứng chắp tay, bên cạnh hắn là mấy vị thủ vệ mặc áo đen không thấy rõ mặt mũi, khí tức của những thủ vệ này hết sức cường thịnh và đáng sợ, ngăn chặn những thủ vệ trong hoàng lăng.

Triệu Như Ca mở rộng bước chân, đi tới đi lui ở cửa hoàng lăng, hắn cũng không bước vào bên trong hoàng lăng, hoàng lăng của hoàng thất đế quốc, một ngoại nhân như hắn vẫn không có tư cách và dũng khí bước vào.

Bởi vì hắn căn bản không biết, một ngoại nhân như hắn bước vào trong hoàng lăng sẽ có hậu quả như thế nào.

Cơ Thành Vũ nhìn Triệu Như Ca một lát, lại tiếp tục cúi đầu, bắt đầu quét lá cây rơi trên bia mộ, động tác chậm chạp, rêu phong mọc lan tràn, làm gì còn phong thái như ban đầu.

- Vũ Vương điện hạ, chẳng lẽ ngươi cam tâm cả đời ở hoàng lăng này? Ngươi suy nghĩ xem hiện giờ người ngồi ở ngôi vị hoàng đế là Cơ Thành Tuyết, chẳng lẽ trong lòng ngươi không cam lòng và tức giận?

Ánh mắt Triệu Như Ca vào điện, lạnh lùng nói:

- Tại sao Vũ Vương ngươi giống như chó nhà có tang trông chừng hoàng lăng, còn Cơ Thành Tuyết hắn lại có thể thoải mái ngồi trên ngôi vị hoàng đế? Hắn dựa vào cái gì?

Tròng mắt Cơ Thành Vũ khẽ động, trong con ngươi tro tàn lộ ra một tia cười thảm:

- Triệu Như Ca, ngươi cảm thấy hôm nay ta còn năng lực gì tranh giành với Cơ Thành Tuyết? Tất cả đều đã thành định cục rồi, phụ hoàng lựa chọn hắn, còn ta... chính là một người hoàn toàn thất bại.

- Người thất bại? Trong ấn tượng của ta Vũ Vương không phải người như thế.

Triệu Như Ca chê cười.

Cơ Thành Vũ lắc đầu, không để ý tới Triệu Như Ca nữa, xoay người đi về phía một bia mộ, đó là bia mộ của Trường Phong Đại Đế, rất mộc mạc, chứ không hoa lệ như bia mộ Đại Đế trong tưởng tượng, thậm chí có thể nói có mấy phần đơn giản.

Cơ Thành Vũ cúi đầu, sắc mặt mịt mờ, chậm rãi quét lá rụng.

- Cơ Thành Vũ, Triệu Như Ca ta hôm nay tới đây, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi cũng không phải là không có cơ hội, Liên Phúc hiện giờ đang ở Đế Đô, đây chính là lúc ngươi thoát thân, nếu như ngươi không muốn đi, Triệu Như Ca ta cũng không nói gì, nhưng nếu trong lòng ngươi vẫn còn nuối tiếc, vậy Triệu Như Ca ta và phụ thân ta... Triệu Mộc Sinh, sẽ cung cấp đầy đủ tài nguyên cho ngươi!

Triệu Như Ca nói:

- Do ngươi lựa chọn?

Hàn phong thổi qua, lay động tuyết rơi đầy trời, bông tuyết rơi lên mặt Triệu Như Ca, bị nhiệt độ ma sát khiến cho nước tan chảy.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía đạo thân ảnh trong hoàng lăng, hắn tin tưởng, Cơ Thành Vũ không thể nào chịu thua như vậy.

Quả nhiên, đạo nhân ảnh kia cầm cây chổi, chậm rãi đi ra, hai tròng mắt vẫn như tro tàn, nhưng trong tro tàn lại mang theo một ngọn lửa mới hồi sinh.

- Triệu Mộc Sinh sao? Lão hồ ly đó... thật sự đáng ghét.

Cơ Thành Tuyết nâng lên cây chổi, một tay bứt đứt sợi dây nhung trên đầu, mái tóc nhất thời tản mát tung bay.

Triệu Như Ca nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên.

...

Đêm đã khuya, hai ánh trăng treo trên cao, chiếu rọi lẫn nhau.

Bên trong một đình viện Đế Đô, Triệu Mộc Sinh đứng chắp tay, ánh mắt ôn hòa mà xa xưa, khí tức trên người hắn khẽ phập phồng, như nước chảy.

Bỗng nhiên, một bóng người mang theo mùi rượu rơi vào trong đình viện, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nấc rượu.

Triệu Mộc Sinh nhất thời nhíu mày, nhìn về phía đạo thân ảnh này.

- Thượng Đức, ngươi lại uống nhiều rượu như vậy, người xuất gia vốn không nên uống rượu, ngươi lại làm trầm trọng thêm.

- Hắc hắc, trưởng lão, Thượng Đức biết ngươi hiểu, người xuất gia tại sao không thể uống rượu, cái này gọi là rượu thịt rửa ruột, hòa thượng ta thật sự thấy thoải mái!

Sắc mặt Thượng Đức đỏ bừng, phụt lên mùi rượu nói với Triệu Mộc Sinh.

- Được rồi, bất kể ngươi uống bao nhiêu rượu, chỉ cần không gây ra chuyện là được.

Triệu Mộc Sinh nhíu mày, thở dài nói.

Nếu như là những hòa thượng khác của Đại Thừa Đảo xuất hiện như vậy trước mặt hắn, hắn có thể đã sớm một chưởng đánh bay ra ngoài, nhưng người này là Thượng Đức... Ài.

- Trưởng lão, chuyện ngươi kêu ta do thám đã có kết quả, Bộ lão bản nói... biết xà nhân này.

Thượng Đức mắt say lờ đờ, dưới chân cũng có chút đứng không vững.

Hắn dựa vào một thân cây, nói:

- Bộ lão bản nói... cho dù quen biết thì thế nào, chúng ta nên làm gì thì cứ làm?

Sắc mặt Triệu Mộc Sinh khẽ động, nhẹ cười nói:

- Quen biết thì thế nào? Nếu quen biết vậy thì dễ làm...

- Bộ Phương à Bộ Phương, lão phu muốn xem ngươi rốt cuộc có thể thấy chết mà không cứu hay không... Ha ha ha!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️