Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Rượu kia vừa vào miệng liền mát lạnh thoải mái thanh tân, sau khi chui thẳng xuống cổ họng, rượu liền ầm ầm nổ tung như núi lửa phun trào, cảm giác cay nóng quét qua toàn thân.
Bộ Phương cảm giác lỗ chân lông toàn thân tựa hồ đều đã mở ra, tròng mắt trừng lớn.
Lúc rượu vào bụng, Bộ Phương cảm giác như bị sóng biển nhấn chìm, bao phủ cả người hắn, linh khí nồng đậm trong bụng như nổ mạnh bùng tỏa, ba lần bùng tỏa liên tục khiến Bộ Phương nhịn không được ợ một cái.
Cái loại cảm giác sảng khoái quét qua toàn thân này, khiến Bộ Phương nhịn không được nheo nheo đôi mắt, miệng hơi hơi hé ra.
- Hảo sảng! Rượu ngon!
Không cần nói cũng biết, đây tuyệt đối là rượu ngon, Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu không có cách nào so sánh với loại rượu này, mặc kệ là vị hay là hương, đều áp chế Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu một cách toàn diện.
Lần thứ hai uống thêm một ngụm, cái loại cảm giác trong lạnh lẽo có lửa nóng cực kì sảng khoái này khiến lỗ mũi Bộ Phương muốn thở ra hơi nước.
- Băng hỏa lưỡng trọng thiên, sảng khoái đến tột cùng!
Bộ Phương khen ngợi, uống thêm một ngụm nữa, ba ngụm, vừa vặn uống cạn rượu trong ly sứ Thanh Ngọc kia.
Hơi hơi lắc đầu, Bộ Phương cảm giác bản thân có chút men say mông lung, chỉ là uống một chén rượu, hắn cư nhiên có khuynh hướng say muốn ngã....... Men say tân tửu, quả thật đáng sợ.
Mạnh mẽ vận chân khí, làm cho đầu óc thanh tỉnh một chút, Bộ Phương chép miệng nhìn rượu ngon trong ngọc đàn, ánh mắt vô cùng lửa nóng.
Theo như Bộ Phương đánh giá, đại khái chỉ có thể ủ ra ba vò rượu ngon loại này, mà nếu muốn bán rượu này ra, nhất định không thể bán theo kiểu từng vò một được.
Rốt cuộc men say này quá mạnh, ngay cả Bộ Phương cũng thiếu chút nữa một ly đã ngã.
Đem số rượu còn lại hòa chung với nhau, giữa chân khí mãnh liệt, lần thứ hai xứng hảo hai vò rượu.
Còn lại một ít rượu, Bộ Phương rót vào trong miệng tiểu Bạch, cái cục sắt tiểu Bạch này chỉ sờ sờ cái đầu trụi lủi của nó, đôi mắt máy móc lập lòe một chút, không có tí phản ứng nào.
……
- Này...... Qủa nhiên là chỗ của Bộ lão bản! Ta mới nói ở trong đế đô còn có ai tạo ra tửu hương thơm nồng như vậy được, ngoại trừ Bộ lão bản còn có thể là ai!
Nghê Nhan mang theo Diệp Tử Lăng đi tới đầu con hẻm nhỏ, nhìn thấy con hẻm quen thuộc này liền bừng tỉnh hiểu ra, sau đó trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, thế nhưng rất nhanh, tươi cười của nàng biến mất, khuôn mặt nhăn nhó.
- Haizzz...... Bộ lão bản kia nhất định sẽ không mở cửa buôn bán vào buổi tối, thế không phải là không uống được rượu này hay sao?!
Ngay tại thời điểm Nghê Nhan do dự, trên đường phố trống trải vào ban đêm lại truyền tới từng đợt tiếng bước chân.
Nghê Nhan kinh ngạc quay đầu lại nhìn, liền thấy được một đám người động tác như nhau, đang nhất tề xông tới con hẻm nhỏ này, nhìn thấy đám người kia, khóe miệng Nghê Nhan cũng khẽ nhếch lên …… Đội hình này, có điểm đáng sợ.
Thập Tam Đạo Tặc dẫn đầu, bọn họ vừa chạy vừa cuống quýt ngửi tửu hương trong không khí.
Phía sau Thập Tam Đạo Tặc là mấy vị lão giả, khí tức trên người mấy vị lão giả này cũng thập phần mênh mông, trong đó thậm chí còn có cả một Thất phẩm Chiến Thánh.
Một vị hồng y nam tử đang dùng mũi hít hít, khoanh tay đứng.
Một vị lão giả đầu bạc râu trắng, lưng mang trường kiếm cũng đang sải bước về phía tiểu điếm.
Âu Dương Tam Man tam tửu quỷ, bước chân nặng nề, khóe miệng chảy nước miếng, phía sau là đại tướng quân Âu Dương Tung Hoành cùng lão gia tử Âu Dương Kỳ..
Một nhà tửu quỷ họ Âu Dương cơ hồ có mặt đầy đủ.
Một đạo kiếm quang hiện lên, Tiêu Nhạc đạp kiếm mà đến, Tiêu Mông cũng theo tửu hương đuổi tới.
Đây là một đám tổ hợp đáng sợ, một đám người chạm trán giữa đường, tức khắc mắt to trừng mắt nhỏ, đầy mặt cổ quái.
Tiêu Mông càng là dở khóc dở cười, quả nhiên lại là Bộ lão bản giở trò quỷ, loại tửu hương này ngoại trừ tiểu điếm Phương Phương, làm gì còn nơi nào có khả năng xuất hiện nữa.
Thần sắc trên mặt Thất gia hết xanh lại đỏ, biến đổi liên tục, mẹ nó chứ...... Sao lại là nơi này? Đây là chỗ đã lưu lại cho hắn một ký ức khó có thể phai mờ.
Mọi người liếc nhìn nhau, sau đó đều gật gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, rồi lại không nói gì, kỳ thật mọi người đều có chút xấu hổ, rốt cuộc toàn là những kẻ có chút thân phận, hơn nửa đêm lại lần theo tửu hương chạy đến đây, còn chạm mặt nhau nữa, nói không xấu hổ là giả.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, bước vào trong hẻm nhỏ, lập tức thấy được tiểu điếm đã đóng chặt cửa bên trong hẻm nhỏ, tửu hương nồng nàn chính là phát ra từ nơi này.
Mọi người kinh ngạc cảm thán, đều nói rượu ngon có thể mười dặm thơm hương, nhưng tửu hương của tiểu điếm này quả thực chính là…… Hương bay phạm vi mấy trăm dặm!
- Tửu hương như thế, thật khiến lão phu thèm đến nỗi tâm can ngứa ngáy, lão phu phải đi trước phẩm vị một phen, các vị đạo hữu, thỉnh tùy ý.
Tóc bạc mày bạc lưng đeo một thanh trường kiếm, lão giả dẫn đầu nhịn không được cười nói với mọi người, nói xong liền đạp kiếm bay lên hướng về phía tiểu điếm.
- Kiếm Hư Các lão tổ, Thiên Hư Tử!
Đồng tử Tiêu Nhạc co rụt lại, đây là một vị cao thủ kiếm đạo, Thất phẩm Chiến Thánh!
Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn trở nên cổ quái, nhìn bóng dáng Thiên Hư tử, khóe miệng nghiền ngẫm nhếch lên.