Nửa đế đô đều bị tửu hương này bao phủ, đây là một cỗ tửu hương nồng nàn đến mức tận cùng, khiến người say mê, như sóng vỗ dào dạt, lan tỏa trong âm thầm.
Nghê Nhan cùng Diệp Tử Lăng đang cách ngõ nhỏ không xa lập tức hít sâu một hơi, sắc mặt hai người đều hồng nhuận, hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ khó tin không tưởng tượng nổi trong mắt lẫn nhau.
- Rượu này sao có thể thơm như vậy chứ?
Nghê Nhan nỉ non, sau đó tăng tốc, nhanh chóng hướng về nguồn cội của tửu hương kia.
Khách điếm xa hoa ở đế đô.
Mặc Châu Thập Tam Đạo Tặc đang ăn uống linh đình, kính ly cụng chén, tiếng cười to vang vọng không dứt, không ngừng uống rượu ngon.
Bên trong khách điếm khí thế ngút trời, tửu hương lan tràn.
Bỗng nhiên, một đợt sóng vô hình tràn qua, cùng với đó là một mùi hương khó miêu tả thành lời ập đến.
Loảng xoảng!
Một âm thanh thanh thúy vang lên, Thập Tam Đạo Tặc đều ngây ra, bình rượu trong tay không giữ được rơi xuống mặt đất, rượu lênh láng đầy đất.
Nhưng bọn họ cứ như thể không hề phát giác ra điều này, họ híp mắt, cái mũi động đậy, khóe miệng chảy nước miếng, vẻ mặt
- Hảo....... Thơm quá! Đây là hương rượu sao? Qủa thực khiến người ta khó mà kiềm chế..... Các huynh đệ, chúng ta đi uống rượu đi!
Thập Tam Đạo Tặc phục hồi lại tinh thần, tức khắc bùng nổ, tửu hương như thế, quả thật khiến bọn họ muốn thất hồn lạc phách, là người tập võ, lại còn là mấy con sâu rượu, sâu rượu trong bụng đều bị hấp dẫn chui ra, khó chịu cực kì.
Thập Tam Đạo Tặc sôi nổi hét to rồi lao ra khỏi khách điếm, nhào theo hướng tửu hương bay tới, ồ ạt kéo nhau đi.
Tiêu phủ.
Tiêu Mông ngồi ở trong thư phòng, ánh đèn lay động, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi quét, hắn buông bút trong tay xuống, chống mày, hơi hơi xoa xoa hốc mắt……
Một trận tửu hương mê say bay tới, tựa âu yếm của tình nhân, khiến cả người Tiêu Mông đều run lên, đôi mắt không khỏi mở ra, cơn nghiện rượu lan tràn.
- Rượu ngon! Tửu hương như thế, quả thật không giống nhân gian có được!
Tiêu Mông hít sâu một hơi, muốn nắm bắt toàn bộ tửu hương trong không khí, hắn đứng lên, lấy một kiện áo choàng thật dày đang vắt ở trên ghế lên, phủ thêm vào người, sau đó tìm kiếm tửu hương.
Tiêu Nhạc ngồi khoanh chân trong phòng của hắn, ánh kiếm trắng lóa bao bọc quanh thân hắn, kiếm khí sắc bén mãnh liệt mênh mông, không ngừng hội tụ trên đỉnh đầu, khi thì hóa thành một thanh tiểu kiếm, khi thì hóa thành muôn vàn kiếm quang.
Bỗng nhiên, kiếm quang này “Phốc một tiếng, sôi nổi tiêu tán, Tiêu Nhạc mở bừng mắt, nhịn không được liếm liếm đôi môi khô ráo.
- Rượu…… còn thơm hơn cả Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu! Trời ạ!
Trong thanh âm khàn khàn của Tiêu Nhạc còn có cả khiếp sợ khó nói thành lời.
Ngửi thấy tửu hương này, tâm tư tu luyện của Tiêu Nhạc căn bản không còn, hắn trực tiếp nhảy lên, kiếm chỉ bắn ra một cái, lập tức cửa mở toang, cả người hắn dẫm lên kiếm quang đó bay nhanh ra ngoài.
- Rượu ngon như thế, sao có thể thiếu được Tiêu Nhạc ta chứ! Ha ha ha!
Âu Dương phủ.
Tiếng ngáy như sấm bên tai vang vọng trong phòng Âu Dương Tam Man, ba huynh đệ bọn họ ngủ ở một phòng, đêm nào cũng thế, y như sét đánh, hạ nhân đều không cần trông coi nơi này, bởi vì có tiếng ngáy này ở đây, trên cơ bản cũng có thể xem như đề phòng cướp.
Bỗng nhiên, tiếng ngáy hẳn là muốn vang khắp đêm kia đột nhiên ngừng bặt, sau đó tiếng chép miệng vang lên liên tiếp, ba người Âu Dương Tam Man lập tức tròn xoe con mắt, lỗ mũi nở to, đột nhiên ngửi thấy tửu hương trong không khí, giống y như chó ngửi thấy mùi thịt.
Phanh phanh phanh!
Tam huynh đệ chỉnh tề nhất trí rời giường, mặc xong y phục, cái mũi hít hít, khóe miệng chảy nước miếng, sau đó ồ ạt chạy ra khỏi phòng, hướng về vị trí cội nguồn của tửu hương.
Một đêm này, là một đêm không ngủ.
Tửu hương nồng đậm quanh quẩn nửa đế đô, quả thực khiến người ta thèm khát cực kì, những người yêu rượu đều không tự giác được mà đuổi theo tửu hương.
……
Bộ Phương lau sạch mồ hôi trên trán, kéo kéo khóe miệng, nhìn rượu bên trong ngọc đàn kia, tức khắc âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bốn loại rượu, đều là rượu chứa đầy linh khí, không phải chỉ cần đổ chung vào rồi lắc lắc một hồi là được, mà Bộ Phương phải dùng chân khí trung hòa chúng lại với nhau, khiến cho mỗi loại rượu đều là hỗn hợp hoàn mỹ bên cạnh nhau.
Đây không phải cái gọi là thay đổi về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất, mà là một loại nâng cấp về bản chất.
Bên trong ngọc đàn phát ra tửu hương cực kì mê người, chỉ cần ngửi một chút thôi, Bộ Phương chỉ cảm thấy một trận say sưa, có thể tưởng tượng được men say này lớn đến cỡ nào.
Tửu hương của Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu so sánh với loại tửu hương này, quả thật không thể so sánh được, giống như đom đóm tranh sáng cùng minh nguyệt.
Đương nhiên, đây chỉ là chênh lệch về mặt tửu hương, chênh lệch về hương vị trên thực tế không có lớn đến vậy, nhưng linh khí tồn tại trong Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu so với linh khí ở trong loại rượu mới vừa ủ này có sự chênh lệch rất lớn.
Lấy ra một ly sứ Thanh Ngọc, Bộ Phương rót cho mình một chén rượu, trải qua hỗn hợp, màu rượu dung hợp lại với nhau thành một màu xanh nhạt, mây mờ mờ trôi lượn lờ ở phía trên, mờ ảo vô cùng, giống hệt tiên tửu trên thiên cung.
Bưng ly rượu lên, Bộ Phương nhìn chén rượu nhỏ này, nhịn không được liếm liếm đôi môi, cố nén giữ cảm giác gấp gáp không chờ nổi ở trong lòng.