Ngay tại thời điểm thiếu nữ móc một đồng vàng ra định trả, một cánh tay trắng nõn như ngó sen choàng lên cổ nàng, một gương mặt mỹ lệ khiến người ta hít thở không thông xuất hiện bên cạnh nàng, cười nói.
- Nghê Nhan tỷ! Sao ngươi lại ở chỗ này?
Thiếu nữ vừa nhìn thấy người ở bên cạnh mình, tức khắc vui vẻ, kinh ngạc hô lên.
Nghê Nhan xoa xoa đầu nha đầu này, cầm lấy ngọc trâm trong tay nàng, nhếch miệng nói với tiểu thương kia:
- Ngươi lặp lại những gì mới nói lúc nãy một lần nữa?
Tiểu thương kia không ngờ được đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp kì cục, con mắt tức khắc vòng vo, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy bàn tay nữ nhân vặn vẹo một chút, dùng mắt thường cũng có thể thấy được, ngọc trâm kia cư nhiên đang dần dần hòa tan.
Mụ mụ ơi! Tiểu thương thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần, nữ nhân này..... Là yêu quái!
- Cái thứ đồ chơi này ngay cả một đồng tiền cũng không đáng giá, ngươi lại dám mở miệng chào giá một đồng vàng, ngươi không sợ ta đánh gãy hết răng trong miệng ngươi sao?
Nghê Nhan hừ lạnh một câu.
Tiểu thương kia âm thầm kêu khổ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nghê Nhan nhìn thấy tiểu thương kia lúng túng, tức thì cảm thấy không thú vị nữa, lôi kéo thiếu nữ bên cạnh rời đi.
- Diệp Tử Lăng à Diệp Tử Lăng, sao sư phụ ngươi lại dám thả một mình ngươi tới đây chư? Ngươi quả thực chính là cái loại bị bán còn đếm tiền giúp người ta mà!
Nghê Nhan liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh đang lấy một linh quả ra gặm, lầm bầm nói.
- Ta không sợ, hắn đánh không lại ta.
Miệng Diệp Tử Lăng phình lên, , chớp đôi mắt nói.
- Cũng đúng, tuy là ngươi ngốc, nhưng tu vi không yếu.
Nghê Nhan nói thầm,
- Đi thôi, mang tiểu tham ăn nhà ngươi đi ăn thứ gì cho ra hồn một chút.
Diệp Tử Lăng vừa nghe có ăn ngon, đôi mắt tức khắc sáng lên, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hưng phấn.
- Sư phụ nói, để cho ta tới đế đô tìm cơ duyên, Nghê Nhan tỷ, ngươi biết cơ duyên ở nơi nào sao?
Diệp Tử Lăng đi theo phía sau Nghê Nhan, nghi hoặc hỏi.
- Ai biết ở nơi nào, mặc kệ nó, nếu là cơ duyên, thời cơ tới tự nhiên sẽ tìm được.
Nghê Nhan bĩu môi, Thái Thượng trưởng lão cũng kêu nàng tới tìm cơ duyên, quỷ mới biết kia cơ duyên là thứ gì.
Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ? Có lẽ là vậy đi……
Ngoài cổng thành đế đô, có ba người đang cưỡi ngựa tới.
Vu Vân Bạch nhìn tường thành rộng lớn nguy nga của Thanh Phong đế đô, híp híp mắt, gật gật đầu, sau đó vẫn là xuống ngựa, dắt linh mã đi vào trong đế đô.
Rong ruổi một tháng, cuối cùng đã từ Bạch Vân sơn trang tới được đế đô này.
- Tiểu tử thúi…… Hy vọng ngươi vẫn còn nhớ giữ lại hạt sen của Băng Phách Vương Liên cho bổn tiểu thư.
Vu Vân Bạch nỉ non một câu, thuận lợi vào thành.
……
Tiễn Quyển nhi mặt mày vui sướng và Âu Dương Tiểu Nghệ bận rộn giúp đỡ cả ngày đi, thời gian buôn bán ngày hôm nay đã kết thúc.
Bộ Phương duỗi cái eo lười biếng, đóng cửa lại
Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ trong chậu hoa màu vàng đất kia đã cao hơn một mét. Thời khắc nào Bộ Phương cũng có thể cảm nhận được một cỗ dao động kì lạ từ bên trong phóng xuất ra ngoài.
Dựa theo giải thích của Âu Dương Tiểu Nghệ, dao động này chính là đạo nghĩa mà Ngộ Đạo Thụ này tỏa ra, có thể gia tăng tỷ lệ và tốc độ ngộ đạo của người tu hành.
Lúc nghỉ ngơi, Âu Dương Tiểu Nghệ sẽ ngồi tu luyện ngay bên cạnh cái cây nhỏ này.
Tuy rằng Bộ Phương có thể cảm ứng được dao động này, nhưng dao động này lại không trợ giúp chút nào cho tu vi của hắn, bởi vì tu vi của hắn không dựa vào việc tu luyện, mà là dựa vào buôn bán Nguyên Tinh.
Thế nhưng Bộ Phương vẫn rất rõ ràng giá trị của Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ này, hắn trở lại phòng bếp, múc một chén linh khí thanh tuyền ra, tưới vào bên trong chậu hoa.
- Sắc xanh cho tiểu điếm vẫn chưa đủ tươi tốt, ăn nhiều hơn chút, nhiều màu xanh hơn chút.
Bộ Phương nhìn Ngộ Đạo thụ, nhẹ giọng nói.
Trở lại bên trong phòng bếp, Bộ Phương luyện tập kỹ thuật cắt một chút, sau đó cho dù đang bận vẫn ung dung đi tới phía trước tủ bát.
Giờ phút này nội tâm của hắn có chút kích động, không vì gì khác, chỉ vì hôm nay đã có thể nếm thử linh tửu ủ từ ba loại Thất giai linh dược kia.
Đây là hoàn cảnh điều chỉnh trong tủ bát, dường như Bộ Phương có thể cảm nhận đầy đủ vị tanh của gió biển.
Vẫy vẫy tay, Bộ Phương làm mùi này loãng bớt, sau đó nhìn về phía lu rượu thật lớn đang nằm yên lặng trong tủ bát kia.
Lu rượu không biến hóa chút nào so với một tháng trước, nhưng Bộ Phương biết, ở bên trong đã xảy ra biến đổi càn khôn từ lâu.
Giữ lấy lu rượu, Bộ Phương đột nhiên dùng lực, lại phát hiện lu rượu này nặng hơn trước rất nhiều, trong nhất thời hắn không thể di chuyển nổi.
Nhướng nhướng chân mày, Bộ Phương dồn khí đan điền lần nữa, cuối cùng ôm được lu rượu này ra khỏi tủ bát, đặt lên trên mặt đất trong phòng bếp.
Miệng lu rượu dùng giấy dán kín mít, kín không kẽ hở, không rò rỉ chút hương rượu nào ra ngoài, nhưng trong lòng Bộ Phương lại càng thêm tò mò.
Tâm tình kích động, bàn tay Bộ Phương bao lấy giấy dán phía trên, hơi dùng lực một chút, roẹt một tiếng, giấy dán bị xé toạt.