Mỹ Nhân Phú Bà Bị Vai Ác Đọc Tiếng Lòng

Chương 2: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Phó Hoài Yến ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, biểu cảm có chút kỳ lạ, rồi lại nhìn về phía Tô Vãn Kiều, vẻ mặt lạnh lùng càng thêm băng giá.

Dù bề ngoài không lộ ra cảm xúc gì, nhưng người bên cạnh có thể cảm nhận rõ sự bất thường ở đây.

Phó Hoài Yến suýt nghĩ mình nhìn nhầm, khi nghe thấy âm thanh này vang lên, trên đầu Tô Vãn Kiều xuất hiện một khung chat giống như văn bản, bên trên có nội dung cụ thể.

【 Sao nhân vật phản diện lại nhìn mình bằng ánh mắt này? Anh không biết ánh mắt của anh rất đáng sợ sao? Dọa c.h.ế.t người ta rồi!】

Người phụ nữ trước mặt có vẻ hơi căng thẳng, biểu cảm cũng có chút kỳ lạ, nhưng bên tai không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Phó Hoài Yến mở to mắt, nhìn chằm chằm Tô Vãn Kiều, không chớp mắt, trong lòng cảm thấy rất hoảng sợ. Anh nhìn chằm chằm đối phương, có vẻ như muốn xác nhận nội dung mình thấy có thật hay không.

Nhìn một lúc lâu, anh mới chớp mắt. Lần nữa nhìn lại, lúc này trên đầu Tô Vãn Kiều không còn chữ hay nội dung gì nữa.

Phó Hoài Yến nhíu mày tự hỏi, chẳng lẽ do gần đây làm việc quá khuya, mình đã hoa mắt?

Anh xoa xoa trán, không để ý đến Tô Vãn Kiều nữa, tiếp tục lên lầu.

Tô Vãn Kiều thấy Phó Hoài Yến lên lầu liền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu định về phòng mình, thì nghe thấy quản gia đứng trước mặt cô nói.

“Bà chủ, canh nhân sâm mà bà dặn nấu cho ông chủ, tôi đã yêu cầu phòng bếp chuẩn bị xong.”

“Canh nhân sâm??”

Phản ứng đầu tiên của Tô Vãn Kiều là không nhớ mình đã dặn lúc nào, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cung kính của quản gia, cô chợt nhớ ra, đây là kế hoạch của nguyên chủ.

Vốn dĩ hai người rất ít khi gặp mặt nhau, nguyên chủ đã dặn dò người hầu rằng, mỗi khi anh trở về phải ngay lập tức yêu cầu nhà bếp nấu canh nhân sâm. Cô sẽ đích thân mang đến cho anh, dùng việc này làm cớ để tiếp cận anh một cách chính đáng.

Mặc dù việc này không có tác dụng gì, cũng không thu hút được sự chú ý của nhân vật phản diện, nhưng nguyên chủ vẫn kiên trì giữ thói quen này.

Dù sao, không quan trọng đối phương có đáp lại hay không, tốt nhất vẫn là duy trì cách cư xử của nguyên chủ trước khi ly hôn để không khiến đối phương nghi ngờ.

Tô Vãn Kiều nghĩ vậy liền gật đầu đồng ý. Cô sẽ dựa theo tính cách của nguyên chủ, tự mình đưa canh cho Phó Hoài Yến.

Canh nhân sâm từ phòng bếp làm ra rất thơm.

Cô bưng khay, chậm rãi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ của Phó Hoài Yến. Đợi một hồi không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ bên trong.

Cô dừng lại một chút, kiên nhẫn đợi thêm.

Gõ cửa lần nữa.

Vẫn không có bất kỳ âm thanh nào.

Tô Vãn Kiều nghĩ rằng Phó Hoài Yến cố ý không trả lời mình, quyết định tự mở cửa đi vào, ý định là đặt canh lên bàn rồi sẽ đi ngay. Dù sao, canh đã đưa đến coi như hoàn thành nhiệm vụ, mặc kệ anh nghĩ sao thì nghĩ.

Cửa phòng ngủ không khóa, cô đẩy nhẹ một cái cửa đã mở ra.

Bên trong rất yên tĩnh, rèm cửa khép hờ.

Cô học theo nguyên chủ, nhẹ nhàng nói: “Hoài Yến, em đã nhờ phòng bếp nấu canh nhân sâm cho anh, anh nhớ uống nhé.”

Lời vừa dứt, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.

Cô không nghe thấy anh trả lời, cũng không nghe được bất kì động tĩnh gì.

Tô Vãn Kiều cảm thấy hơi im lặng, quyết định bước vào và đặt canh lên bàn.

Vừa bước vào thì tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng, anh quấn khăn tắm bước ra. Trước mắt cô là thân hình cao lớn với cơ bắp cực kỳ hoàn hảo của Phó Hoài Yến.

Ánh mắt cô ngẩn ra trong giây lát, động tác đặt bát canh cũng chậm lại.

Tuy nhiên, Tô Vãn Kiều nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mặc dù tai hơi đỏ nhưng bên ngoài vẫn giả vờ tỏ ra bình tĩnh. Quay mặt đi, cố gắng giữ vẻ mặt không thay đổi, làm như không có gì xảy ra.

Lúc này, Phó Hoài Yến nhìn thấy trên đầu Tô Vãn Kiều đột nhiên xuất hiện một khung chat, nội dung bên trong hoàn toàn trái ngược với vẻ bình tĩnh của cô.

【 Ôi, thân hình người đàn ông này thật đẹp, dáng người rất hoàn hảo, cơ bụng còn có sáu múi, thật là hấp dẫn quá đi... Mlem Mlem~】

“...”

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Phó Hoài Yến không thể không chú ý đến khung chat trên đầu Tô Vãn Kiều, nó hiện lên hết sức rõ ràng. Chữ trong khung chat vừa to vừa nổi bật, chỉ cần không phải người mù thì ai cũng nhìn thấy rõ.

Lần này, anh nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Kiều, ánh mắt dán chặt như đang suy nghĩ xem, đây rốt cuộc là chuyện gì. Những văn tự đó đều hiện lên trên đầu Tô Vãn Kiều, trong khi anh trong thực tế lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Có thể đây chính là những suy nghĩ chân thật của cô.

Suy nghĩ này làm anh không nhịn được, lại tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Vãn Kiều. Thấy trên mặt cô không chút thay đổi thần sắc nào, điều này làm anh càng thêm nghi ngờ.

Cô gái này có vẻ ngoài rất điềm tĩnh đàng hoàng, nếu không thấy được những văn tự trên đầu cô, thật khó mà tưởng tượng được nội tâm chân thật của đối phương lại là như vậy.

Anh nhìn Tô Vãn Kiều một cái thật sâu, tranh thủ chút thời gian phủ thêm cái khăn tắm, để che đi cơ bắp săn chắc của mình, rồi nhanh chóng tiến vào phòng thay đồ, như thể chậm trễ một giây là sẽ mất đi một khối thịt vậy.

Tô Vãn Kiều cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, sao anh lại vội vàng như vậy? Cô còn chưa nhìn đủ mà.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)