Mặc dù câu nói này không khó để lý giải, xưng hô như vậy chỉ là cách Tô Vãn Kiều hình dung bản thân, nhưng nó cùng với nam nữ chính và nhân vật phản diện mang theo một chút ý nghĩa đặc biệt.
Thêm vào đó, gần đây tính cách Tô Vãn Kiều có sự thay đổi lớn, có thể điều này có liên quan trực tiếp đến cách xưng hô này.
Tuy nhiên, nếu như không phải Tô Vãn Kiều biết nhiều điều mà họ không biết, thì dù họ có muốn thay đổi vận mệnh cũng không có cơ hội để thay đổi kết cục bi thảm của bản thân.
Phó Hoài Yến cũng bắt đầu suy nghĩ lại, trước kia có phải mình đã đối xử với Tô Vãn Kiều quá qua loa sơ sài. Nếu không phải nghe được tiếng lòng của cô, có lẽ giờ anh vẫn chưa nhận ra điều này. Tự hứa với lòng, về sau anh sẽ không tiếp tục như vậy nữa.
Phó Diệc Sơ cũng nhận ra điểm này. Anh biết trước đây tình cảm vợ chồng của anh cả và chị dâu không tốt, bản thân anh ta cũng không thích Tô Vãn Kiều, nên chưa bao giờ có mối quan hệ gần gũi với chị dâu.
Sau khi bất ngờ đọc được tâm tư của chị dâu, anh ta cũng không còn cảm thấy khó chịu với cô nữa.
Dù sao, dù tính cách của chị dâu có thế nào, cuối cùng họ vẫn là người một nhà với nhau. Dự án đấu thầu khu đất Diên Nam có liên quan rất lớn đến lợi ích của Phó gia.
Điều này đã thay đổi cái nhìn của Phó Diệc Sơ đối với người chị dâu Tô Vãn Kiều. Anh ta thực sự hy vọng tình cảm vợ chồng của anh cả có thể cải thiện, dù sao Phó gia không thể thiếu bất kỳ ai.
Nếu anh biết được kết cục của Phó gia trong tương lai và có thể giúp được anh cả và chị dâu hòa hoãn quan hệ vợ chồng, thì đó là điều anh mong muốn.
Tô Vãn Kiều cũng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Phó Hoài Yến đối với mình. Đặc biệt từ khi đi dạo phố trở về, người đàn ông này dường như thay đổi hoàn toàn. Điều dễ nhận thấy nhất là ánh mắt của anh khi nói chuyện với cô, điều này trước đây chưa từng xảy ra.
Trước kia, khi viết tiểu thuyết, cô cũng thường quan sát thần thái nhân vật. Phó Hoài Yến trước đây luôn cuồng ngạo và lạnh lùng, không coi ai ra gì, không chỉ đối với cô mà còn với tất cả mọi người.
Phó Diệc Sơ cũng giống như anh cả của mình. Đôi khi, Phó Diệc Sơ thậm chí thể hiện sự kiêu ngạo còn hơn cả Phó Hoài Yến, đặc biệt là đối với nguyên chủ, thái độ rất khinh thường. Nhưng bây giờ, điều này dường như cũng đã thay đổi.
Lời nói có thể lừa dối người khác, nhưng ánh mắt thì không. Khi ta tôn trọng một người, trước tiên phải lắng nghe cô nói và nhìn chăm chú vào cô.
Do đó, khi cô nhận ra điểm này, cô vô cùng ngạc nhiên.
Thực ra, Phó Hoài Yến và Phó Diệc Sơ là chú ý đến Tô Vãn Kiều là vì để xem có nội dung mới nào xuất hiện trên đầu cô không thôi.
Lúc này, lại đột nhiên nhìn thấy:
【Phó Hoài Yến và Phó Diệc Sơ cuối cùng cũng học được cách nhìn người bằng ánh mắt. Trước đây mình vẫn luôn nghĩ, ánh mắt của bọn họ chỉ mọc trên đỉnh đầu thôi. Làm gì có ai nhìn nhau với ánh mắt hếch lên trời cơ chứ! Đúng kiểu nhìn người bằng nửa con mắt!】
“...”
Phó Hoài Yến trầm mặc. Dù trước đây anh có hơi khắt khe, nhưng chắc không đến mức như cô diễn tả đâu nhỉ? Nhìn người bằng nửa con mắt? Anh có sao? Sao anh không nhớ gì vậy cà? Có phải hình tượng của anh trong mắt Tô Vãn Kiều là khắt khe và không coi ai ra gì không?
Bất kể thế nào, hình tượng người chồng của anh đều quá thất bại.
Phó Diệc Sơ hiểu rõ về mình trước đây đối xử với chị dâu như thế nào. Anh ta cảm thấy thật xấu hổ cho bản thân.
Khi thấy chị dâu nghĩ như vậy, anh ta cảm thấy cũng không sai, nhưng sau này anh sẽ không tiếp tục đối xử với chị dâu như vậy nữa. Anh biết đây là không đúng, vì đối với người một nhà mà thiếu tôn trọng là không thể chấp nhận được.
Trên đường không ai nói gì.
Phó Hoài Yến và Phó Diệc Sơ trở về công ty để xử lý nốt công việc. Cả hai đều bận rộn với dự án đấu thầu khu đất Diên Nam và chuẩn bị cho khả năng Phó gia có thể gặp nguy cơ trong tương lai từ Giang gia. Họ quyết tâm phải diệt cỏ tận gốc, thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót, không thể để lại tai họa ngầm này.
Về việc đã biết thân phận nữ chính, họ tự nhiên cũng muốn xác định thân phận nam chính qua Giang Nhược Ninh, sau đó loại bỏ tất cả các mầm mống nguy hiểm trước khi chúng có cơ hội phát triển.
Tô Vãn Kiều trở về biệt thự, vô tư đi spa làm đẹp, dưỡng da, đắp mặt nạ, thưởng thức dịch vụ mát-xa, trải nghiệm các thiết bị làm đẹp tiên tiến nhất. Sau khi hoàn tất, cô thử những bộ lễ phục và đồ trang sức vừa mua. Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc đầu, cô định đi ngủ trưa một chút.
Tuy nhiên, người hầu dưới lầu đột nhiên có chút khẩn trương thông báo: “Bẩm bà chủ, điện thoại của bà chủ reo. Có người muốn tìm người.”