“Haiz…” Lâm Khê thở dài, hai năm không gặp, mẹ như già đi, khóe mắt đã bắt đầu có nếp nhăn.
“Thôi nào, sao lại không vui rồi? Tối qua ngủ một mình có sợ không?”
Lời này của Lục Tranh khiến Lâm Khê đỏ mặt, “Anh nói gì vậy, em đâu phải con nít… Sao có thể sợ được chứ?” Lâm Khê bĩu môi.
“Phải phải phải, không phải con nít, không biết là ai mấy hôm trước còn bắt anh kể chuyện mới chịu đi ngủ nhỉ?”
“Anh...” Lâm Khê trừng mắt nhìn anh một cái, thật là, cứ thích vạch trần cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây