“Cầm bát lên đi, đừng căng thẳng, mẹ em rất hiền mà.” Lâm Khê kéo nhẹ tay áo Lục Tranh, trấn an.
Lục Tranh ấp úng, “Bác... Bác gái, cháu không có ý đó, cháu... cháu chỉ là...”
“Bác biết mà, xem ra là bác chưa nói rõ, làm cháu sợ rồi.”
“Dạ không có, không có gì đâu ạ!” Lục Tranh vội vàng xua tay.
Nhìn dáng vẻ luống cuống của anh, Lâm Khê không khỏi bật cười, hừ, bộ dạng này, đúng là lần đầu tiên mình thấy đấy!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây