Mẹ Lâm nhìn Lâm Khê và Lục Tranh ngồi bên cạnh nhau, trông thật xứng đôi vừa lứa, chậm rãi gật đầu.
Đứa nhỏ này ánh mắt ngay thẳng, làm việc chu đáo, không kiêu ngạo không siểm nịnh, là một đứa trẻ ngoan.
Lâm Kiến Quân lấy từ trong tủ ra chai rượu quý báu của mình, nhìn Lục Tranh, nói: “Nào, Tiểu Lục, hôm nay hai bác cháu chúng ta uống một chút.
Lâm Khê này, con đừng có mà coi nó như cục vàng mà giữ, bố có thể ăn thịt nó được hay sao?” Lâm Kiến Quân nhìn Lâm Khê cứ nắm lấy tay Lục Tranh mãi, có chút bất mãn nói.
Lâm Khê ngượng ngùng cười cười: “Ôi chao, bố nói gì vậy! Uống đi, uống đi, uống ít thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây