“Vậy đi thôi.” Lâm Khê chủ động nắm lấy tay Lục Tranh.
Lục Tranh không muốn Lâm Khê phải vất vả nữa, nên chủ động nhận nhiệm vụ chăm sóc cậu bé.
“Anh cho bé uống chút nước trước, rồi hẵng cho uống canh, không biết bé nhịn đói bao lâu rồi, sợ bé không tiêu hóa nổi.” Lâm Khê đứng bên cạnh Lục Tranh, nhỏ nhẹ nói.
Lục Tranh gật đầu, kiên nhẫn làm theo lời Lâm Khê dặn, không hề tỏ ra khó chịu.
May mà cậu bé vẫn còn phản ứng, dù ngất xỉu vẫn có thể đút nước vào được, chỉ là chậm một chút thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây