Lục Tranh vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn ta, đương nhiên nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên mặt. Giờ khắc này, anh cuối cùng cũng chắc chắn, hai người này chính là kẻ bắt cóc trẻ con.
Vậy nên, đứa nhỏ trong tay bọn họ là…
Lục Tranh quay đầu lại nhìn Lâm Khê, nói: “Con anh bị ốm, đúng là đáng thương thật. Thôi thì, hôm nay chúng ta gặp nhau cũng là duyên phận, tôi tin, các đồng chí nhân viên cũng sẽ thông cảm cho anh.”
Tiêu Dũng có chút bất ngờ, người này sao tự nhiên lại dễ nói chuyện như vậy.
Được rồi, nếu hắn ta đã hiểu chuyện, vậy thì thôi vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây