Lưu Thúy Hoa bưng thau nước nóng đến để ông rửa mặt, ngâm chân.
Nhìn thấy vết thương nứt nẻ trên tay và khuôn mặt ngày càng gầy gò của ông Lục Chấn Quốc, trong lòng Lưu Thúy Hoa vô cùng xót xa, lời nói ra cũng không còn khách sáo nữa.
“Ông nói xem, ông là một ông già rồi, ngày nào cũng lăn lộn ngoài đồng ruộng làm cái gì hả? Bao nhiêu thanh niên trai tráng, sao ngày nào ông cũng phải xung phong ra trận vậy?
Cả cái Tết, trừ hai ngày mùng Một, mùng Hai ở nhà, còn lại chẳng lúc nào ngơi tay.
Sửa đê, mua giống, có nhất thiết phải tự mình làm mọi việc như thế không hả!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây