“Ấy, cũng bình thường thôi, chỉ là tay nghề em còn non, anh không thấy chỗ nào hơi gồ ghề à? Nhưng em đã cố gắng hết sức rồi, anh không được chê đâu đấy.” Nói đến đây, cô gái nhỏ phồng má hờn dỗi.
“Sao anh có thể chê được? Đây là món quà ý nghĩa nhất mà anh từng nhận được đấy. Tối nay đi ngủ anh cũng đeo.” Lục Tranh xoa xoa ngón tay Lâm Khê, thành thật nói.
“Ê, cũng… cũng không cần phải như vậy đâu. Thôi được rồi, anh thích là được.” Lâm Khê nhìn dáng vẻ vui mừng của Lục Tranh, trong lòng cũng ngọt ngào như ngâm trong mật.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, thấy Lâm Khê mệt mỏi đến mức nước mắt trực trào ra, Lục Tranh vội vàng giục cô đi ngủ.
“Được rồi được rồi, chúng ta không nói chuyện nữa, em mau đi ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa, đến lúc đó có muốn ngủ cũng không ngủ được đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây