Lúc đó cô và Lục Tranh vừa đi vào đầu làng thì nhìn thấy bà Lưu già mồm mép độc ác kia đuổi hai đứa nhỏ ra ngoài. Trời lạnh như vậy mà chỉ mặc mỗi một cái áo bông rách rưới, nhìn không thấy tí thịt nào trên cánh tay.
Lâm Khê quen biết bọn họ, trước đây hễ rảnh rỗi là cô lại dạy đám trẻ con trong làng viết chữ, hai chị em nhà này cũng thường xuyên đến nghe. Tuy nhiên, Lâm Khê không có nhiều ấn tượng với hai đứa nhỏ này, phần lớn thời gian chúng đều ngồi im lặng một bên.
“Thủy Linh, Ngọc Linh, sao trời lạnh thế này mà hai đứa không ở nhà?”
Ngọc Linh, cô em gái nhỏ hơn, nhìn thấy chị Lâm dịu dàng liền mếu máo: “Hu hu… Mẹ bị ốm, trong nhà không có ai giặt đồ, bà nội đuổi em với chị ra sông giặt đồ ạ!”
Lâm Khê nghe xong nhíu mày. Chị gái Thủy Linh cũng mới chỉ mười tuổi, trời lạnh thế này mà bắt hai đứa nhỏ ra sông giặt đồ, đúng là nhẫn tâm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây