“Lục Tranh, Lục Tranh ơi~” Lục Kỳ Kỳ vỗ nhẹ vào vai em trai, khẽ gọi.
“Bà cô, lại muốn gì nữa đây?” Lục Tranh cố mở mắt, nhìn “cái bản mặt” trước mặt, bực bội nói.
Lục Kỳ Kỳ nghẹn lời. Nhưng nghĩ đến việc mình còn có việc muốn nhờ anh, cô ấy đành kìm nén cơn tức giận, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Không có gì, chị, chị chỉ là…”
Nghe cô ấp úng mãi không nói, Lục Tranh đoán chắc là chuyện liên quan đến tên Hạ Văn Lễ kia rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây