Hai người đi trên đường, Lục Tranh miệng lẩm bẩm không ngừng. Cái này phải mua, cái kia phải làm... Nói mãi không thôi.
“Ôi trời, anh đừng như vậy chứ, căng thẳng quá, lát nữa lại cuồng loạn mất, bình thường đến là được rồi. Hừ hừ, đồng chí Lục Tranh, bình tĩnh nào.” Lâm Khê nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền kiễng chân vỗ vai Lục Tranh, bảo anh bình tĩnh.
Lục Tranh bất lực nhìn Lâm Khê, véo mũi cô: “Tiểu Khê thối, chỉ biết trêu chọc anh.”
“Có đâu?” Lâm Khê nói xong, chính cô cũng không nhịn được, cười ha hả.
Lục Tranh chậm chân hơn nửa bước, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái nhỏ, trong mắt cũng tràn đầy ý cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây