Lục Tranh thấy cô không nghe lời, biết nói cũng vô ích, trực tiếp bế Lâm Khê lên như công chúa.
“Nghe lời nào, ngủ ở đây này. Em là bác sĩ, sao có thể không ngủ được? Mạng sống của bệnh nhân đều nằm trong tay em, em phải nắm bắt cho tốt.
Được rồi, anh thực sự không mệt lắm, trước kia anh thức đêm để thức hàng nhiều lắm, mới có thế này thôi. Hơn nữa, lát nữa sáng ra họ sẽ đến thay anh, một lát nữa thôi.”
Lục Tranh đặt Lâm Khê nằm xuống giường nhỏ, cười híp mắt nói.
Lâm Khê bị anh chế ngự, đành phải đồng ý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây