“Ê, đôi giày này vừa chân ghê, sao anh biết số giày của em thế?” Lâm Khê nhìn chiếc giày vừa chân mình trên chân, ngạc nhiên hỏi.
“Anh mà không biết số giày của em thì làm sao đi mua được chứ. Em quên rồi à, bà nội là cao thủ đo kích cỡ đấy, bà nhìn chân em là biết ngay thôi.” Lục Tranh cười bất lực, xoa đầu Lâm Khê.
Lâm Khê sau đó mới nhận ra mình đã nói ngốc, lè lưỡi.
“Vậy nếu vừa thì đi luôn cả chiếc còn lại đi, xem có thoải mái không.”
Lâm Khê lắc đầu: “Ừm~ không cần, ở đây bẩn lắm, lát nữa giày mới lại bẩn mất. Em về phòng thử sau.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây