Hạ Văn Lễ lắc đầu: “Ừm ~ anh cũng không rõ. Nhưng mà, Tiểu Khê, đây là chuyện tốt mà, em xem, em được lãnh đạo nhớ đến công lao, sau này cơ bản sẽ không ai dám làm khó em.
Hơn nữa, bây giờ danh tiếng của em ở đội Hồng Sơn cũng rất tốt, làm bác sĩ ở thôn nhẹ nhàng hơn nhiều so với làm việc đồng áng.
Trước đây anh rất lo em không chịu được vất vả khi làm việc đồng áng, vốn dĩ sức khỏe em đã yếu, lại còn là con gái. May quá em có bản lĩnh, bây giờ cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn rồi.
Tiểu Khê của chúng ta đúng là giỏi. Làm gì cũng giỏi, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn.”
Trong mắt Hạ Văn Lễ tràn đầy vẻ tự hào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây