Được rồi, đừng khóc nữa. Tôi biết tâm tư của cô nhưng mà, hãy nhẫn nhịn, đừng đắc tội với họ.”
Lưu Trân không nói gì nữa, ngồi trên giường ngẩn người.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Hà Tiểu Mạn kéo kéo tay áo Lưu Trân.
Lưu Trân hất tay áo, rõ ràng vẫn còn đang tức giận.
Hà Tiểu Mạn bất đắc dĩ cười cười: “Vậy cô ngồi trong phòng một lát, tôi bưng cơm vào phòng cho cô, đừng tức giận nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây