“Con bé này mấy hôm nay hoạt động trí óc nhiều như vậy nên nghỉ ngơi nhiều một chút. À, nghe lời, đợi bác xào xong đĩa rau này. Một lát nữa là ăn cơm rồi!
Nhanh lên, A Tranh, dẫn Tiểu Khê ra ngoài đợi, bác gái làm xong ngay đây.”
“Bác ơi, cháu không sao đâu.” Lâm Khê có chút buồn cười, sao lại coi cô như trẻ con thế này.
Lục Tranh cầm bát đũa của cả nhà, nắm tay cô gái nhỏ, đi ra khỏi bếp.
“Đi nào, nghe lời. Đến nhà anh thì chỉ cần ngồi ăn thôi. Biết chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây