Cô quay người lại, có mấy đôi mắt tràn đầy hy vọng nhìn cô.
“Bác sĩ, con trai tôi có thể chữa khỏi không? Nó có thể khỏe lại không!” Người phụ nữ trẻ hơn nắm chặt tay Lâm Khê, trong mắt đầy vẻ cầu xin.
Lâm Khê nhắm mắt lại, nặng nề nói: “Bệnh nhân đã bắt đầu mất các dấu hiệu sinh tồn, không thể cứu chữa. Có gì muốn nói thì hãy nói đi.”
Vừa dứt lời, tiếng khóc đau thương lập tức vang lên.
“Con ơi, con trai của mẹ ơi, sao lại thế này? Lai Vượng ơi, con không thể nhẫn tâm như vậy được, nếu con đi rồi mẹ biết phải làm sao đây?” Mẹ Lai Vượng quỳ trước giường gỗ, tuyệt vọng khóc lóc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây