“Anh Văn Lễ, bây giờ phòng y tế cũng không có việc gì, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi. Hôm nay đi theo em cũng mệt lắm.”
Lâm Khê thì không sao, chỉ cần ngồi đó khám bệnh. Nhưng Hạ Văn Lễ lại phải liên tục đi lại giữa các nơi, còn phải trông nồi thuốc, giao tiếp với dân làng cũng không phải là việc dễ dàng.
Hạ Văn Lễ gật đầu: “Biết rồi, em cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ toàn là thanh niên. Áp lực của em lớn hơn anh nhiều, mau đi ngủ đi.
Tối nếu không muốn dậy, anh sẽ để cơm cho em. Sức khỏe của em vốn không tốt, không thể cứ tiêu hao như vậy, nhớ pha chút mạch nha để bồi bổ.
Đợi hết bệnh này, anh sẽ ra làng đổi cho em ít trứng. Đến lúc đó không được khách sáo với anh đâu nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây