Nghe kỹ, trong giọng nói vẫn còn sự run rẩy không kìm được. Nhưng Lục Chấn Quốc đã rất an ủi rồi, đứa trẻ này cuối cùng cũng không còn ngốc nghếch nữa.
Ông gật đầu: “Cô đã phản ánh với tôi thì tôi chắc chắn phải xử lý. Nhưng đến lúc đó cô không được mềm lòng, lại quay ngoắt thái độ.
Tôi nói trước, Chu Hà Hoa, tôi cũng thương mấy mẹ con cô, nếu không, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng mà, con người ta, luôn phải tự mình đứng lên.”
“Cô cũng chẳng kém ai, trong đội Hồng Sơn này có cô nào chăm chỉ hơn cô, làm việc đều được tính đủ công điểm.
Bây giờ thì đã là thời đại mới rồi, cô có thể tự mình sống tốt, lãnh tụ vĩ đại còn nói, phụ nữ có thể gánh vác được nửa bầu trời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây