Lục Tranh suy nghĩ một chút, nhớ lại có một lần anh cũng gặp Lâm Khê khi trời đã gần tối.
“Vậy có phải có một lần anh cũng đã gặp em không?” Lục Tranh hỏi.
Lâm Khê gật đầu, vẻ mặt đầy u sầu. Cô cũng không hiểu sao mỗi khi làm gì lén lút lại bị Lục Tranh bắt gặp.
Lục Tranh cố gắng kiềm chế không xoa đầu cô, nói: “Từ nay em không được đến đó nữa. Nếu em muốn mang đồ ăn cho ông ấy, anh sẽ giúp em. Anh chân tay nhanh nhẹn, quen thuộc với đường xá ở đây. Nếu gặp người khác, anh cũng có thể ứng phó được.”
Lâm Khê ngẩng đầu, lời nói của anh khiến cô không biết phải làm sao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây