“Ngươi không uống sao?” Úc Ly hỏi một cách ngơ ngác.
Phó Văn Tiêu đáp: “... Không cần ngươi ấn đầu ta.” Tay nàng ấn trên đầu y khiến y cảm thấy như bị ép xuống, giống như đang ấn đầu một con bò ăn cỏ.
Úc Ly phản ứng chậm nửa nhịp, “À” một tiếng rồi yên lặng rút tay về, nói: “Ta tưởng ngươi không còn sức lực.”
Phó Văn Tiêu im lặng: “...”
Y cúi đầu uống thuốc, cảm giác mình vẫn còn đủ sức uống thuốc mà không cần bị ấn đầu như vậy.
Khi uống thuốc, trong lòng Phó Văn Tiêu không khỏi dấy lên một cảm giác kỳ lạ, cảm giác này đã bắt đầu từ lúc y tỉnh dậy và nhìn thấy cô nương tên Úc Ly.
Theo phản ứng bình thường của một người, khi thấy “trượng phu” đã hôn mê bất tỉnh đột nhiên tỉnh lại, đáng lẽ nàng phải bất ngờ, kinh ngạc, hoặc vui mừng...
Nhưng vẻ mặt của Úc Ly lại giống như đang nghĩ: “Sao cái xác này lại tỉnh dậy? Kỳ lạ thật, để xem thử.”
Phó Văn Tiêu dù không muốn suy nghĩ như vậy, nhưng y tin mình không nhìn lầm.
Sau khi đút xong thuốc, Úc Ly bưng chén ra ngoài mà chẳng bận tâm xem nam nhân trên giường có phản ứng gì.
Từ bếp tỏa ra mùi thơm của đồ ăn, mùi thơm đến mức hồn của Úc Ly như bị lôi cuốn đi, chẳng còn tâm trí nào để ý đến “trượng phu” vừa tỉnh lại nữa.
Hiện tại điều nàng mong chờ nhất là bữa ăn hằng ngày của Phó gia – hôm nay sẽ có món gì.
Quả nhiên, cơm trưa hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày, Chu thị đã làm một bát trứng hấp.
Khi ngồi xuống ăn, Úc Ly và hai đứa nhỏ mỗi người đều có một phần trứng hấp trong bát.
Món trứng hấp mềm mịn, màu vàng nhạt, chỉ cần khẽ chạm vào là nó rung rinh, khi đưa vào miệng lại càng mềm mại và thơm ngon...
Úc Ly gần như không nỡ nuốt xuống.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng được ăn trứng hấp, và không ngờ trên đời này lại có món ăn ngon đến vậy.
Biểu cảm của Úc Ly khiến Chu thị và hai đứa nhỏ suýt nữa ăn no căng mà vẫn muốn ăn tiếp.
Thật ra, thức ăn ở Phó gia thời gian gần đây không được tốt lắm, bàn ăn không hề có thịt, ngày nào cũng chỉ có cháo đậu, canh rau và dưa muối. Hai đứa nhỏ trước đây được Chu thị chăm sóc rất chu đáo, nhưng từ khi Phó Văn Tiêu hôn mê, nhà không có thu nhập, lượng lương thực dự trữ cũng không còn nhiều, cả nhà chỉ có thể ăn những món này liên tục, khiến họ cảm thấy chán ngán.
Nhưng hôm nay, chẳng còn ai thấy chán ăn nữa. Hai đứa nhỏ ăn rất nhanh, và bụng cũng no căng.
Trong lòng Chu thị lại dâng lên chút thương cảm, nghĩ rằng Ly Nương chắc hẳn ở Úc gia cũng chưa từng được ăn ngon, nên mới có thể coi món trứng hấp đơn giản này là mỹ vị trân quý.
Thật tội nghiệp…
Lần đầu tiên trong đời được ăn món trứng hấp tuyệt vời, tâm trạng của Úc Ly rất tốt. Đến tối, nàng cũng không để ý nhiều đến tiếng thở của ai đó trong phòng.
Cảm nhận có người bước vào phòng, Phó Văn Tiêu mở mắt ra.
Phòng tối đen, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ mờ.
Khi Phó Văn Tiêu nhận ra người vừa vào là ai, y không khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Thấy nàng loay hoay bước vào, y lên tiếng: “Đèn dầu ở trên bàn.”
Úc Ly nghĩ rằng y sợ bóng tối, nên lập tức tìm đèn dầu, dùng đá lấy lửa rồi thắp sáng.
Ánh sáng từ đèn dầu rất yếu, nhưng dù sao cũng tốt hơn là chìm trong bóng tối hoàn toàn.