Chỉ cần một giọng nói nhẹ nhàng cũng có thể khiến người khác luống cuống tay chân, đứng ngồi không yên. Cho dù là Diêm ma đầu kiềm chế bản thân cũng không chịu nổi khi giọng điệu này cứ lượn lờ quanh tai, anh ôm cũng không được, mà đẩy ra cũng không xong...
Đồ ăn trên bàn đã nguội hết, một lúc lâu sau anh mới ngồi xuống ăn một cách vội vàng, sau khi ăn xong thì đậy nắp hộp cơm lại bỏ vào túi vải màu xanh do Ôn Hinh mang đến, anh xách nó lên rồi liếc nhìn đồng hồ. Lúc này mới quay đầu nhìn bên cạnh bàn, cảm Ôn Hinh rất ngây thơ và đáng yêu, cô đang đánh giá chung quanh, đồ đạc trên bàn và giá sách trong phòng làm việc của anh.
Nhìn thấy cô đang dò xét chung quanh, Diêm Trạch Dương nhướng mày, bình tĩnh đứng dậy đi tới trước bàn lấy chìa khóa xe, tâm trạng của anh đã trở lại bình thường, nói với cô bằng vẻ mặt nặng nề: “Đi thôi, tôi đưa cô về.” Sau khi nói xong, tiện tay lấy một bộ tài liệu trên bàn bò vào ngăn kéo dưới bàn làm việc.
“Không cần đâu.” Ôn Hinh thấy anh đang đi qua đây, cô nhanh chóng đứng lên nở một nụ cười tươi như hoa, thân mật nói: “Không cần anh đưa về, anh bận như thế kia mà, tự tôi về là được rồi, cũng không xa lắm.” Nói xong, cô vươn tay lấy túi đựng cơm.
Diêm Trạch Dương đổi tay cầm túi sang tay khác, nhìn kỹ cô một cái: “Cũng không tốn nhiều thời gian, lúc tới đây không phải nói nóng sao? Trước tiên, tôi đưa cô về đã, đi thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây