Câu nói đó đã cắt đứt con đường quen biết với con trai của Diêm Vệ Quốc theo trình tự bình thường của cô ta, nhìn lại cái kẻ phá rối giữa đường này, lại còn xinh đẹp như hoa nữa, sao cô ta có thể không sa sầm mặt mày lại cơ chứ.
“Ôn Hinh, tôi, tôi không biết, tôi cho rằng các cô là bạn bè, hồi sáng tôi còn trông thấy cô nói chuyện với cô ấy nữa. Cô ấy nói tìm cô có việc gấp, không liên lạc được với cô, cho nên...”
“Không trách cô được, sau này đừng dẫn cô ta vào đây nữa, tôi không quen người này đâu.” Ôn Hinh vội nói với Lý Vệ Hồng.
Tống Thiến quả thực tức điên rồi, chuyện tốt của cô ta đã bị phá hỏng.
Ôn Hinh nhìn về phía Tống Thiến: “Được rồi, tiền cũng đã trả, tôi không cần số còn lại nữa, xin cô sau này đừng đến đại viện quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ dặn dò mấy cảnh vệ ở cổng, dù cô có đến thì họ cũng sẽ không thông báo đâu, đứng đợi ở cổng cũng vô dụng thôi, cô cứ đi làm những gì cần làm thôi, đi đi, đứng ở chỗ này làm gì? Cổng của đại viện sắp đóng rồi đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây