Diêm Trạch Dương cười giễu cợt một tiếng nói: “Lúc ba cháu gặp chuyện không may, những người trong khu nhà có nói giúp một lời nào không? Bây giờ còn muốn tôi cho họ mặt mũi?”
Diệp Kiến Châu bất lực nhìn hắn nói: “Cậu đó! Nếu không phải năm đó tôi là cấp dưới của thủ trưởng, tôi sẽ không thèm quan tâm đến cậu đâu.”
Diêm Trạch Dương liếc hắn một cái, cũng lười nói tiếp.
“Ôn Hinh kia ...” Diệp Kiến Châu cẩn thận hỏi.
“Chú nghĩ nhiều rồi.” Diêm Trạch Dương cau mày, dùng tay dập thuốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây