“Đường dây? Kéo dây gì? Mau về nhà đi.” Tôn Trường Vĩ đột nhiên nổi giận, sau đó nhìn một phòng đầy người, cuối cùng sát vào người Ôn Hinh: “Cô chính là Ôn Hinh? Cùng đi về với chị dâu.”
Vương Phương ngày thường không mấy sợ chồng, nhưng khi anh ấy tức giận thì vẫn sợ, dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc chắn là có chuyện.
Chuyện gì vậy?” Những người khác trong phòng nhìn nhau: “Ơ kia, Vương Phương, cái này…” Lưu Quyên cũng có chút sững sờ, vừa rồi bầu không khí vẫn đang rất là tốt, chồng cảu người ta vừa đén, lại lập tức muốn mang người rời đi.
Như thế này tôi về trước nhé. Tôi đoán ở nhà có chuyện gì đó, nên chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày khác nhé. Việc tốt không sợ đến muộn.
Ôn Tín vốn đã muốn rời đi từ lâu, đúng là không cầu mà đến, vội vàng đi theo bọn họ đi ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây