Mười lăm năm sau, vào năm 1995. Lúc này, dù có đi bán hàng rong cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
“Lúc đầu cô ném cho tôi một trăm tệ, tôi sẽ không keo kiệt giống như cô.” Ôn Hinh đẩy kính râm lên đỉnh đầu, cô mang đôi giày cao gót màu đỏ dưới chân, đi về phía cô ấy một cách duyên dáng.
Đưa cho cô ấy một xấp tiền: “Chỗ này là hai ngàn, bây giờ là năm 95, cô biết mốc thời gian này mang ý nghĩa gì không, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, trong cuốn sách, cô đã hy vọng tôi chết vì ung thư, nhưng tôi đã không như vậy. Tôi hy vọng cô có thể sống tốt.”
Hai ngàn tệ của năm 1995 tương đương với mười ngàn của đời sau, chỉ cần là không quá lười, với cái nhìn của người đời sau là Tống Thiến, hai ngàn tệ có thể gấp ngàn vạn lần, dù cho không kinh doanh gì, thì cũng có thể nuôi dưỡng chính mình mà không phải lo lắng đến cơm áo gạo mặc.
Tống Thiến ngây người nhìn số tiền trên tay, đợi cho đến khi cô ấy nhìn lên, Ôn Hinh đã mang kính râm lên, mở cửa xe lên chiếc xe con có hình giọt nước màu đỏ nhanh chóng phóng đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây