Bà đứng dậy, không quá nhiệt tình nhưng cũng không thờ ơ nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, chờ hai con xuống ăn.”
Ôn Hinh có chút ngượng ngùng, nhưng cô lại hào phóng cười nói: “Dì Hà, con dậy muộn. Con đã để dì đợi lâu rồi, vậy chúng ta ăn thôi, để con xuống nhà bếp bưng đồ ăn lên.”
Diêm Trạch Dương nhanh chóng nắm lấy cô và liếc nhìn đôi giày dưới chân cô, không phải giày cao gót cũng không phải giày bệt, vẫn có một chút cao, cô bình thường đi đứng không đàng hoàng, lúc vui thì hay nhảy cẫng lên, anh hiện tại thật sự ngày cả việc cô đi lại cũng thấy lo lắng rồi: “Có việc của em à, ngồi xuống ăn là được rồi, có người giúp việc lo rồi.” Nói cong liền kéo ghế nhà ăn cho cô ngồi xuống.
Ôn Hinh bĩu môi, đi có vài bước thì đã làm sao? Có cần thiết phải quản ghiêm khắc như vậy, đôi chân nhỏ của cô hận không thể đi thêm vài bước, thật quá nhàn rỗi.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Hà Văn Yên đẩy kính lên, Ôn Hinh đúng là gà đen bay lên làm phượng hoàng, dù cô đã thật sự rời khỏi nhà họ Ôn, tức là cô đã hoàn toàn chinh phục được tên ma đầu nhà họ Diêm, bà biết đàn ông nhà họ Diêm đều rất yêu thương phụ nữ, nghe nói vợ trước của Diêm Vệ Quốc cũng như thế này, con trai ông ta cũng vậy, ngay cả bưng mấy món ăn cũng không cho, nuông chiều đến thế là cùng, chỉ có bà...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây