Phần lưng của anh thẳng tắp, hai chân bắt chéo lại, kéo Ôn Hinh ngồi lên chân trái của mình, dùng cánh tay rắn như thép, nhẹ nhàng vòng quanh chiếc eo mềm mại của cô, một chút lực cũng không dám dùng tới.
Hai người dán vào nhau vô cùng gần, Ôn Hinh được anh ôm, cái mông nhỏ ngồi trên bắp đùi của anh, tựa sát vào anh, nét mặt như một cô mèo nhỏ, lúc có lúc không mà cúi đầu xuống nhìn anh.
Cho dù cô ngồi trên dùi anh, sẽ cao hơn anh một chút, nhưng cô vẫn có một chút lo sợ, sau khi nhận giấy kết hôn, vẫn luôn cảm thấy có chỗ gì đó không đúng lắm.
Trước kia vẫn chưa làm giấy kết hôn, cô có thể tùy hứng, thích như thế nào thì như thế ấy, nhưng một khi đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, cũng có chút sợ sệt khi phải đối mặt với anh, hai mắt của cô cũng đã sưng húp lên, trong ánh mắt toát lên sự vô tội như một chú nai con, một chốc lại nhìn anh, một chốc lại cúi đầu nhìn cánh tay của chính mình, rồi lại liếc nhìn anh, có chút bối rối.
Diêm Trạch Dương theo dõi cô, im lặng không nói gì, lúc này cô đã khóc, hai mắt trong suốt như được rửa qua, ánh mắt lại trái ngược nhau, tim anh cũng muốn tan chảy rồi, lần đầu tiên anh nhận thức được, anh, rốt cuộc, cũng đã cưới được cô về nhà rồi, cuộc sống sau sẽ này gắn bó với anh không thể rời xa, bởi vì cô là vợ anh, tương lai sẽ là mẹ của những đứa con của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây