“Ăn no rồi?” Diêm ma đầu hỏi một câu, thấy cô gật đầu, phần còn lại sau khi cô ấy lựa chọn vài miếng thịt vẫn còn thừa lại, đều được Diêm ma đầu ăn sạch hết, anh là một đại thiếu gia cả đời này chưa từng ăn đồ thừa của người khác, đưa Ôn Hinh đến đây, Anh ăn nó mà sắc mặt cũng không thay đổi, ăn hết phần thừa lại của Ôn Hinh mà chân mày cũng không nhíu lại một cái, cam đoan không chút ghét bỏ, cam tâm tình nguyện, anh thà rằng để Ôn Hinh ăn ngon đừng khóc là được, thức ăn thừa đối với anh không sao cả, lúc đầu khi thức ăn mới được dọn lên anh không huề động đũa, để cô lựa chọn trước, anh sẽ ăn phần còn lại.
Còn gọi cho cô một ly nước ép từ trái cây tươi, Ôn Hinh uống xong một ly cuối cùng cũng dỗ cho cô phù thủy nhỏ này vui lên được rồi, ăn uống no say, cuối cùng là bật cười sảng khoái.
Sau đó ngây ngốc được Diêm ma đầu dẫn ra ngoài, đi được một lúc thì cô cảm thấy buồn ngủ, cô mới nhớ ra đây là ở đâu a? ở đây thật là lạ lẫm, hình như không phải là nơi ở của anh.
Cô chưa kịp hỏi thì đã thấy ... Cục dân chính?
Cô nắm tay Diêm ma đầu: “Chúng ta, đến đây làm gì thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây