Hòa Miêu ở trong bệnh viện nhìn thấy Ôn Hinh đến thăm, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Chị Hinh Hinh!” sau đó bất lực mà khóc òa, Ôn Hinh nhìn cô, thực sự quá đáng thương, cô ấy mặc chiếc áo dài càng lộ đôi vai gầy yếu đứng trước dãy lầu, cho cô một ít an ủi, số mệnh của Hòa Miêu cũng rất khổ sở, từ nhỏ đến lớn không cha mẹ, cô ấy được ông nội nuôi lớn, nhìn cô lớn lên từ nhỏ, ông nội cũng bệnh rồi, Ôn Hinh nhìn sắc mặt của ông cụ, thực sự không được tốt cho lắm, mặc dù đã cố gắng hết sức để nói chuyện với Ôn Hinh, nhưng sắc mặt rất mệt mỏi, cũng không biết có thể kiên cường bao lâu, có một ngày cũng sẽ rời đi, Hòa Miêu có lẽ cũng sẽ chỉ có thể cô đơn một mình.
Ôn Hinh ngồi phía trước giường bệnh trấn an hai ông cháu vài câu, trong lòng lặng lẽ thở dài, trong nhà cũng không có bạn bè thân thích để nhờ vả, có chuyện gì, Hòa Miêu cũng chỉ có thể gánh vác một mình, thực sự quá đáng thương.
Trước khi đi, cô bí mật đưa cho Hòa Miêu 300 đồng, cho cô địa chỉ của cửa hàng: “Em nhớ mua một vé xe lửa, nếu gặp khó khăn gì, có thể đến Hỗ Châu tìm chị, ở bên đó chị có mở một cửa hàng nhỏ, bao ăn ở, một tháng 40 đồng, bên đó chị cũng đang thiếu người, có cơ hội nhất định phải qua đó giúp chị nha!”
Hòa Miêu từ chối không dám nhận phần tiền trong tay, Ôn Hinh cương quyết nhét tiền vào trong túi áo của cô ấy: “Đừng có quên lời chị, đến lúc đó nhớ đến tìm chị!” sau đó xoay người đi khỏi.
Hòa Miêu khóc cả một đường đưa Ôn Hinh ra khỏi cửa bệnh viện. Ôn Hinh đã đi rất xa, chỉ cần quay đầu lại, vẫn còn thấy Hòa Miêu một mình trơ trọi đứng ở đó, cảm thấy vừa thê lương lạnh lẽo lại vừa đau lòng, không cha không mẹ cũng phải chỉ có mỗi Hòa Miêu, cô cũng vậy mà! Trên thế giới này, cô cũng chỉ cô đơn một mình, chỉ có cô mới có thể cảm nhận được sâu sắc sự đau đớn mà bản thân Hòa Miêu phải trải qua.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây