Cô ấy không dám nói thêm gì khác, cô nói cô chỉ hù dọa người phụ nữ nhà đó, nói muốn tố cáo, nhưng cô thật sự không có ý định đó, nhưng nếu kể Diêm ma đầu nghe, vậy thì không nhất định rồi, cô chỉ nói tìm được chỗ tốt hơn, ở trong nhà bếp quốc doanh.
Diêm ma đầu nhìn cô hồi lâu mới gật đầu, không nói gì khác nữa chỉ nói: “Ăn đi, lần sau để Tiểu Vương lấy, em đừng đi nữa ở lại đây với anh.” Nói xong thì muốn đi lấy đũa, nhưng tay vẫn còn đang quấn băng gạc, vừa đụng vào đũa đã ngã lăn ra giường.
“Em muốn ăn cái nào, anh gắp cho em ăn.” Ôn Hinh ngồi bên cạnh giường, đặt thức ăn lên bàn, còn pha một ly sữa mạch nha, đặc biệt thơm, cái này được tặng không ít, mỗi ngày lấy cho anh ấy uống một ly, lại mở thêm một lon nước trái cây, ai tới thăm hỏi cũng đều mang tới một ít đồ, số đồ này chất đầy trong tủ, chỉ riêng sữa mạch nha đã có năm sáu bình, cô dùng đũa tách thành miếng nhỏ đút cho Diêm Trạch Dương, Diêm Trạch Dương há miệng chờ cô ấy đút, hai người đều ngọt ngọt ngào ngào nhìn nhau, mỗi người đút một miếng.
Nhìn hai người ngồi ở bên giường ân ái, bầu không khí thấm hồng, độc thân như Tiểu Vương cảm thấy bản thân mình nhận được mười nghìn điểm đột kích, tự ý thức được anh đem hộp cơm cá rán chạy ra ghế ngoài ăn cơm.
Kể từ lúc sau khi Ôn Hinh đến, được cô quan tâm chăm sóc, tâm trạng của Diêm Trạch Dương vô cùng thoải mái, ăn cũng phong phú hơn, Ôn Hinh thường xuyên nhờ đầu bếp của doanh trại chuẩn bị nguyên liệu cho cô, làm các món canh dưỡng sinh, cô còn mua được một ít nhân sâm núi hoang dã từ trên tay của những người bên ngoài của khu vực chợ đen cách đó không xa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây